“Em ở nhà riêng thôi.” Nhã Bửu. 
“Nghỉ phép cũng về nhà, Đường Nhã Bửu!” Mỹ Bảo cả giận. 
“Em tạo cơ hội cho chị và Arthur còn gì, thế nào, chị hai thân?” Nhã Bửu cười, Mỹ Bảo tức giận như vậy, rõ ràng là đã làm hòa với Arthur rồi. 
“Có thể thế nào?” Mỹ Bảo bực dọc trả lời: “Đương nhiên là dễ như trở bàn tay, chủ nhật nhớ cùng nhau ăn cơm.” 
Chủ nhật là ngày Bùi tiên sinh vui, Nhã Bửu vừa định có hẹn, liền nghe thấy nói: “Em định làm kỳ đà cản mũi?” 
Nhã Bửu quen với cách nói chuyện của, chỉ có thể cười: “Ăn cơm rồi em trở về, được? Honey, darling......” 
Giọng Bùi Giai dịu lại: “Chưa đủ buồn nôn.” 
Cuối năm, muốn buồn nôn cũng có thời gian. Đoàn múa sắp có buổi công diễn, tập luyện gần như vất vả, bận rộn liên tục, công việc gặp gỡ đối tác làm ăn của Bùi Giai rất nhiều, mỗi đêm trở về nhà đều là rạng sáng, Nhã Bửu mệt mỏi nằm ở giường, cũng thèm hầu hạ, thế cho nên cứ vào cuối năm là khó chịu. 
Đôi khi Nhã Bửu sợ nhìn thấy mặt Bùi Giai, thậm chí lúc trở về cũng giả vờ ngủ. 
Nhưng ngày hôm nay là cuộc họp thường niên của công ty Bùi Giai, Nhã Bửu bỏ chút thời gian về sớm chờ đợi, tuy rằng biết về trễ nhưng đợi lâu mới có thành ý, chuyện này coi như bù lại việc thể cùng dự tiệc. 
Nhã Bửu ngồi ghế sofa sử dụng kênh trò chuyện trực tuyến(1),thấy mọi người đăng hình ảnh và tin tức lên tường 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-tinh-quang/2025280/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.