Vừa vào cửa, Bùi Giai đã cởi áo sơ mi vào phòng tắm, đồng thời: “Nhã Bửu, em gọi điện thoại kêu đồ ăn.”
vừa ̣nh cầm điện thoại bấm số nhưng lập tức phản ứng lại, dựa vào cái gì phải nghe lời chứ, sau đó ngồi lỳ ở sofa.
Bùi Giai tắm rửa ra, tóc còn nước, nhìn là biết chưa gọi điện thoại rồi, bấm số gọi ra ngoài.
“Giúp lau khô tóc.” Bùi Giai cầm khăn lông đưa cho Nhã Bửu.
Nhã Bửu tức giận hất đầu, thèm cử động.
Bùi Giai miễn cưỡng lau tóc, tóc ướt sũng có phần hỗn độn nhưng vẫn làm mất vẻ đẹp trai vốn có.
Lúc này Nhã Bửu thâm hận nhìn Bùi Giai, vẻ đẹp của thuộc diện góc chết, chỉ có thể cúi đầu nhìn chân.
“Nhã Bửu, em thật sự muốn chia tay?” Bùi Giai nghiêng mặt đơn độc ngồi xuống ghế sofa.
Chia tay? từng nghĩ tới điều này vô số lần, nhưng mà mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy luyến tiếc.
“Trầm mặc tức là phủ định sao?” Bùi Giai lại hỏi.
Nhã Bửu vẫn lên tiếng.
“ muốn chia tay, hà tất phải lãng phí thời gian, vài câu khó nghe đả thương người khác, chẳng lẽ rất có lợi để duy trì tình cảm?” Bùi Giai phân tích.
Nhã Bửu phiền muộn im lặng nhìn Bùi Giai, chặn số điện thoại của thì cho là cố ý gây? hận mình năm đó vì sao lại chọn múa ba lê, thà bỏ nhiều năm học ngữ văn, về phần lý luận còn có thể phản bác.
Bùi Giai nhìn Nhã Bửu bĩu môi, thật sự cảm thấy đáng, nhích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-tinh-quang/2025256/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.