Căn phòng chỉ còn hai người khiến bầu không khí có hơi bức bối, Phong Hạo làm dáng vẻ khó chịu. " Tôi không ăn, cô cũng ra ngoài đi. "
Đỗ Trình Tranh không như ý anh muốn, múc một muỗng cháo, thổi nhẹ tản đi hơi nóng. Anh nuốt nước bọt nhìn chiếc muỗng ấy sắp chạm đến môi hồng kia, cô đưa muỗng kề sát bên khóe miệng anh.
Anh hơi nghiêng đầu tránh né " Cô cứng đầu thật. Việc này có liên quan đến cô hả? "
Cô mỉm cười nhìn nét mặt cáu kỉnh ấy, chiếc muỗng cố chấp đuổi theo kề bên môi anh. Anh chau mày, gắt gỏng nói " Tôi không... "
Chưa kịp đề phòng chiếc muỗng đã vào thẳng khoang miệng ẩm nóng, hương vị ngày thường chán ngấy lần nữa tấn công vào vị giác, anh không khỏi nhíu mày khó chịu, không cam lòng nuốt một ngụm cháo.
Khóe mắt cô cong lên, tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng nhẹ nhàng êm tai. Lâu lắm rồi mới thấy lại nét trẻ con này của anh, chỉ những lúc yếu đuối mới lộ ra thôi.
" Có phải không khó ăn đúng không? "
Anh hừ lạnh quay phắt người đi, nhỏ giọng lẩm bẩm. " Khó ăn muốn chết "
Tầm mắt anh lại thấy một muỗng cháo tới trước miệng, liền tức giận mà không biết xả giận thế nào. " Tôi không phải trẻ con. Cô tính đút tôi ăn hết hả? "
Cô nghiêng mình gần đến khuôn mặt anh, nhoẻn miệng cười " Nếu anh không chịu ăn, em đành tự tay mình. "
Phong Hạo nghiến răng, cầm lấy bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-em-yeu-anh/3315111/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.