Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dần theo quỹ đạo sống của nó.
Sau khi kết thúc công việc, Đỗ Trình Tranh xuống hầm gửi xe, cô chợt nghe được tiếng bước chân sau lưng. Ba người đàn ông một thân đen chùm kín mặt đang đi gần về phía cô. Đỗ Trình Tranh khẽ nhíu mày nhìn hành động khả nghi của chúng, xác định đối tượng của chúng là cô, Đỗ Trình Tranh nhanh chóng chạy vào trong xe khởi động máy rời đi.
" Chết tiệt, con nhỏ đó bỏ chạy rồi "
" Lên xe đuổi theo nó nhanh "
Ba người phóng xe rượt theo.
Đỗ Trình Tranh lưng đổ mồ hôi, tay lái vô lăng căng chặt, mắt nhìn lên kính chiếu hậu thấy một chiếc xe đen sau đuôi xe cô, chạy rất nhanh. Cô đành đánh tay lái sang hướng khác, vẻ mặt căng thẳng. Bây giờ nhất định phải nghĩ cách cắt đuôi bọn chúng.
Chuông điện thoại chợt vang lên, là Phong Hạo gọi. Cô bật loa ngoài lên, giọng nói của anh cất lên " Em đang ở đâu ? "
" Phong Hạo, đang có một đám người đuổi theo xe tôi. Tôi ... " giọng nói cô không giấu được sự run rẩy.
" Bây giờ em đang ở đâu ? Gửi định vị cho tôi "
Chưa kịp có lời hồi đáp nào, vọng lại là một tiếng ầm rất lớn, xe của cô đã bị va chạm bởi một chiếc xe phía trước, không biết vô tình hay cố ý.
" Tranh Tranh có chuyện gì xảy ra ? "
"..."
Ba người họ đuổi đến nơi vừa kịp thấy một màn này, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-em-yeu-anh/2728906/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.