Tôn Nguyên đứng hình, anh ngượng ngùng, không trả lời. Vừa lúc đó, bạn trai của cậu ta - Thanh Minh đi đến. Anh ta tiến gần về phía cô, cúi xuống thì thầm vào tai cô:
-Muốn biết chuyện đó thì có thể hỏi chồng của cô, anh ta từng ngủ chung khách sạn với tôi đấy!
Tôn Nguyên không biết anh ấy nói gì mà lại làm cho Ngọc đơ ra như vậy, nhưng trong lòng anh rất vui vẻ, bạn trai vẫn luôn quan tâm anh như vậy.
-Hì hì, đáng đời nhà cậu!
Thấy Ngọc có vẻ chú ý đến anh ta, Hải Ninh đi tới giải thích cho cô:
-Anh ta là đối thủ của anh trong trận chung kết giải đá cầu trẻ năm đó, tên là Thanh Minh, chắc em còn nhớ chứ?
-À, em nhớ, thảo nào em cứ thấy quen quen!
-Vậy em có còn nhớ anh không?
Ngọc quay người lại, vui mừng thốt lên:
-Sư huynh!
Hải Ninh liếc anh, hai người gật đầu coi như chào nhau.
Trọng Tuyên ngắm nhìn cô, sư muội nhỏ bé của anh ngày nào giờ đã trưởng thành. Hôm nay nhìn thấy cô mặc váy cưới xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc là chú rể không phải anh.
-Chúc mừng em!
-Cảm ơn sư huynh! Vậy mà em cứ sợ anh bận quá không về được!
Anh cười, giơ tay định xoa đầu cô, giữa chừng đột nhiên thu tay lại.
-Ngày vui của em sao anh lại có thể không đến chứ? Lúc trước em hứa gì với anh, còn nhớ không đấy?
-Em nhớ mà sư huynh! Em đang rất hạnh phúc!
-Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151564/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.