Hải Ninh nghe cô nói như vậy, chính anh cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này là thế nào nữa. Anh không trách ai cả, tất cả đều là lỗi của anh!
-Tôi chưa bao giờ muốn mất đi cậu! Tôi rời đi là vì nghĩ rằng người cậu thích là sư huynh của cậu!
-Quả nhiên, cậu không hề hiểu tôi!
Gần đây cô mới nhận ra, suy nghĩ của hai người lệch nhau trầm trọng. Cô mệt mỏi quay người đi. Ngoài kia trời đã bắt đầu mưa, khác với mọi khi, cô tin rằng đây là một cơn mưa chia ly.
Người ở phía lúc này mới lên tiếng:
-Cậu nói như vậy có nghĩa là…người cậu thích là tôi đúng không?
Chân cô khựng lại, chết tiệt! Anh dám lừa cô! Thấy cô không bước tiếp, anh liền bước đến ôm cô, khẽ thì thầm:
-Let bygones be bygones! Những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi! Chúng ta bắt đầu lại được không?
Những lời này của anh, nếu là mấy ngày trước có lẽ cô sẽ rất hạnh phúc mà đón nhận. Nhưng mà hôm nay, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi. Nếu như có thể bỏ qua được quá khứ thì có lẽ cô đã quên anh từ lâu rồi. Nếu như quá khứ có thể dễ dàng bị lãng quên thì anh có một lần nữa rời bỏ cô không? Thật sự mà nói thì hôm đó chẳng phải anh đã đến sân bay rồi sao? Cô không biết vì lí do gì mà anh lại đi tìm cô, nhưng mà…
-Đúng vậy, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng không nên dính dáng gì đến nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151551/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.