Hải Ninh quay người, vừa đi được vài bước liền nghe thấy ở phía sau có người gọi mình. Thật không ngờ người đó lại là Trọng Tuyên.
-Không nghĩ tới anh lại rảnh rỗi để đến tiễn chúng tôi!
-Tôi không tiễn cậu, chỉ là có chuyện muốn nói!
-Tôi phải đi rồi!
Anh kéo vali, đi nhanh về phía trước, Trọng Tuyên liền chạy tới chặn lại.
-Sẽ không mất quá 3 phút của cậu!
-Tôi không quan tâm!
-Tin nhắn mà cậu nhận được trước ngày Valentine năm năm trước…
Bước chân Hải Ninh hơi khựng lại.
-…Là tôi đã gửi cho cậu!
Quả nhiên là như vậy! Việc này Hải Ninh đã có nghĩ tới, anh biết Ngọc không phải là loại người đó. Nhưng hiện tại việc này còn quan trọng sao?
-Tất cả đã như anh mong muốn rồi, hãy đối xử tốt với cô ấy!
-Ngọc không hề thích tôi, cô ấy chỉ coi tôi như anh trai. Cô ấy chưa từng cho tôi cơ hội, năm năm qua cô ấy vẫn luôn đợi cậu!
Hải Ninh vẫn tiếp tục đi về phía máy bay. Trọng Tuyên khẽ lắc đầu, tên nhóc này thật là bướng bỉnh, tuy nhiên…
-Cậu cũng biết điện thoại của cô ấy có cài mật khẩu đúng không?
Bước chân Hải Ninh chậm lại, chuyện này đương nhiên anh biết. Sau lần giả ma kia, Ngọc không còn cho anh động vào điện thoại của cô ấy nữa, nhưng mà như vậy thì sao chứ?
-Mật khẩu là 7141, ngày 7 tháng 1 là sinh nhật của Ngọc, còn cái kia…
Hải Ninh lập tức quay người lại, nắm lấy áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151545/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.