Máy bay hạ cánh vào buổi sớm, ánh nắng vàng ấm áp nhảy múa trên gương mặt có chút thất thần của cô. Cô hít thật sâu rồi thở mạnh ra, khẽ mỉm cười với quê hương thân yêu, quả là “West or east, home is best”!
Từ xa cô đã thấy bố đứng đợi, cô vừa vẫy tay với ông vừa kéo vali chạy lại. Cô sà vào lòng ông như một đứa trẻ, giọng nhõng nhẽo:
-Bố, con nhớ bố nhiều lắm lắm!
Ông yêu chiều vuốt mái tóc dài của cô, khẽ mắng:
-Nhớ bố mà năm thể mười thì mới chịu về nhà!
-Bố, con bận mà!
-Con thì bận gì được cơ chứ!
-Con bận làm việc, bận kiếm tiền để còn xây biệt thự cho bố mẹ!
-Con bé này! Chỉ giỏi ba hoa!
Cô nở một nụ cười thật tươi, lại nhìn xung quanh:
-Mẹ không đến đón con sao hả bố?
-Mẹ con ở nhà chuẩn bị cơm, chắc sắp xong rồi. Ta về thôi!
-Vâng!
Ngồi trên xe, cô lặng lẽ ngắm nhìn thành phố, vừa thân thuộc lại có cái gì đó xa lạ. Đang là mùa hè, hai bên đường hoa phượng đỏ rực rỡ, bằng lăng tím thâm trầm. Cô có cảm giác như đó chính là thanh xuân, cứ mãi tiến về phía trước với nhiệt huyết tràn đầy, ngoảnh lại phía sau mới thấy một khoảng trời buồn ngập sắc tím.
Về đến nhà, mọi thứ chẳng thay đổi là mấy. Trước cổng nhà, khóm hoa mười giờ được mẹ chăm sóc luôn ra hoa quanh năm, giờ đang xòe cánh khoe sắc. Những chậu cây cảnh của bố cô thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151516/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.