Hải Châu chợt mỉm cười, ánh mắt mông lung hiện niềm hạnh phúc, rồi cô nói tiếp:
-Em thích anh Ninh từ lâu rồi, em đã ngây thơ xem đó là một lời tỏ tình!
Nó không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
-Nhưng mà anh ấy chưa bao giờ cười với em, chưa bao giờ nói chuyện một cách thân mật. Chỉ có một lần, anh ấy…hôn em, nhưng rồi lại gọi tên chị! Em biết, em chỉ là người thay thế!
Trái tim nó nhói đau, tại sao nó luôn là người cuối cùng biết mọi chuyện? Tại sao khi Hải Ninh đi rồi thì họ mới nói cho nó biết? Cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện vì nó, giải đá cầu trẻ năm nay…
Cố kìm nén giọt nước mắt, nó hỏi Hải Châu:
-Em có biết tại sao cậu ấy lại không tham gia giải đá cầu năm nay không?
-Anh ấy nói là muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học, nhưng em cũng không hiểu sao anh ấy lại vứt mấy cuốn vở Toán vào sọt rác. Đến khi em giở ra xem,hóa ra trong đó toàn ghi tên của chị.
Dường như nó hiểu rồi, thì ra là vì nó!
-Em không ngờ anh ấy lại đi Nhật, không ngờ mọi chuyện lại trở nên rắc rối! Em cũng rất tiếc, nhìn anh ấy như vậy, em rất đau lòng, giá như…
-Không còn chuyện gì nữa, chị về trước!
Nó đứng dậy, không biết hiện tại là ban ngày hay đêm, chỉ thấy bầu trời một màu đen. Hải Châu vội kéo tay nó lại.
-Chị khoan đi đã, có cái này…
Cô móc trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151509/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.