Cánh cửa hé mở, một người con gái có gương mặt thanh tú bước vào, tay cầm theo một chai nước. Nó vội chạy lại nắm tay chị ấy, nhanh miệng mách lẻo:
-Sư tỷ, chị phải coi chừng sư huynh, anh ấy lăng nhăng lắm!
Thủy Ngân trừng mắt nhìn người kia, cao giọng cảnh cáo:
-Cậu ta dám!
-Ngân, cậu đừng nghe Ngọc nói linh tinh. Tấm thân trong trắng này chỉ dành riêng cho cậu thôi!
“Ọi, nghe buồn nôn quá!”, người này rõ ràng là không biết ngượng.
-Vậy cậu thề đi, nếu nói dối thì lát nữa ra sân cậu sẽ bị cầu thủ đội bạn đá gãy chân!
“Cậu đúng là độc như Hg!”- cậu ta lẩm bẩm.
-Được thôi, tớ thề! Tớ có gãy chân thì cũng không sao, nhưng chỉ sợ là trường mình lại mất đi một trụ cột thôi!
Nhìn cái bộ mặt vênh váo của Quốc Tuyên, Thủy Ngân chán ghét dội cho cậu ta một gáo nước lạnh:
-Trụ cột cái con khỉ! Cậu không đá vào lưới của Thiện Long là tớ đã mừng rồi!
Thiện Long là thủ môn của đội, Quốc Tuyên nghe đến đó liền xịu mặt:
-Có bạn gái nào lại đi nói bạn trai mình như thế chứ? Ôi đau lòng quá!
-Ai thèm làm bạn gái cậu, thích thì đi tìm mấy em chân dài váy ngắn ngoài kia kìa! -Thủy Ngân giận dỗi. Haizz, hình như những lời nói đùa của nó lại gây họa rồi!
-Bọn họ ấy à, chỉ như những phân tử khí nhỏ bé không màu không mùi…
- Ý của cậu là ôxi hả? Không có thì họ thì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151499/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.