Nếu không có gì thay đổi, vào chiều thứ 7 hằng tuần, bố sẽ đến đón nó. Dù cuộc sống mới có tốt đến đâu thì cũng không thể thích bằng ở nhà. Không khí ở nhà luôn tuyệt nhất, thoải mái và ấm áp. Mỗi lần về nhà, mẹ đều nấu những món nó thích, bà sợ con gái sống ở ngoài vất vả, gần đây nó lại gầy đi nhiều rồi. Còn bố nó thì lại rất hài lòng, nó lớn rồi, nên học cách tự lập, sau này ra đời sẽ không còn bỡ ngỡ.
Chủ nhật, như thường lệ, nó rủ Hương ra công viên gần nhà chơi. Nơi đây có nhiều cây xanh, không khí mát mẻ, trong lành, lại có hương hoa thoang thoảng, tinh thần dù căng thẳng đến đâu cũng sẽ trở nên thư thái. Lúc trước nó thường đến đây, dưới tán lá xanh mát của những cây bằng lăng mà học bài. Những ngày tháng nó không ở đây, tán cây hình như đã rộng hơn rồi.
Hương đến, mang theo cả Mimi. Con mèo này xem ra cũng nhớ nó lắm, vừa thấy nó liền chạy đến, nũng nịu quắc quắc cái đuôi vào chân nó. Nó ngồi xuống, vuốt ve bộ lông trắng muốt mềm mại. Mimi lớn hơn trước nhiều rồi, cũng biết nghe lời hơn, gia đình Hương rất cưng nó.
-Mimi nhà ta rất thích ăn cá đấy, cả thịt kho nữa!
-Trời, cậu cho nó ăn sang vậy à?
-Là mẹ mình cho đấy, coi như trả công Mimi bắt chuột.
-Vậy á? Mimi lớn thật rồi!
Nó nhìn con mèo, lại nhìn sang Hương, cô ấy ngày càng xinh ra đó. Nghe đâu còn được bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151482/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.