Chú Hiệu đi vào trong phòng rồi nhanh chóng quay lại với một cái ô trên tay.
-Bạn cháu gởi cho cháu, còn nhắn là tặng cho cháu, không cần trả lại đâu!
Nó mừng rỡ cầm lấy cái ô, vui như người sắp chết đuối vớ được cọc, liền rối rít cảm ơn chú ấy rồi ra về. “Hương ơi cậu tốt với tớ quá! Sao cậu cứ khiến tớ phải yêu cậu như thế nhỉ?”.Khi con người trở nên lạc lõng trong một thế giới xa lạ, chỉ cần có được một chút quan tâm dù nhỏ nhặt cũng sẽ cảm thấy rất ấm áp. Trời mưa mỗi lúc một to hơn, phải về nhanh thôi. Bàn tay nó đang định xòe ô ra thì liền bị ai đó nắm lấy:
-Cho anh đi chung ô với! Sáng anh quên mang theo rồi!
Xem ra người đãng trí không chỉ có mình nó. Nhưng thế này có tùy tiện quá không, hai người quen nhau sao?
-Xin lỗi, tôi đâu có biết anh?
Người con trai kia ngạc nhiên nhìn nó:
-Ngọc, em không nhận ra anh sao?
Nó nhìn kĩ người đang đứng trước mặt mình, có cảm giác vô cùng thân quen, hình như đã gặp ở đâu đó. “Đúng rồi, là anh ấy!”
-Anh là Trọng Tuyên?
-Con bé này, quên anh nhanh vậy sao?
Nó bối rối nhìn anh, người như vậy mà cũng quên được, thật là…
-Không có, chỉ là em…
-Không sao, ta về thôi! Anh đèo em nhé?
-Nhưng mà như vậy…
-Nhanh đi, chú Hiệu sắp đóng cổng rồi kìa!
Đúng vậy, muộn rồi, nên về thôi. Hiện tại nó đang sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151480/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.