Hôm sau, buổi sáng thi Toán, nó và hắn ngồi chung bàn. Không khác gì hôm qua, hắn chỉ đem mỗi cây bút bi và sau khi đọc đề xong thì gục lên bàn ngủ, cứ như là đêm qua hắn thức khuya học bài không bằng!
Đề này cũng không làm khó được nó, 50 phút là nó làm xong. Thầy Phát không cho nộp sớm nên nó đành ngồi vẽ lên giấy chơi. Một nữ sinh ngồi bàn trên quay xuống hỏi bài nó:
-Ê, chỉ câu 2 đi!
-Câu 2 hả, tôi không biết làm, hỏi người khác đi!
-Học giỏi chi mà chảnh vậy bạn!
-Kệ tôi!
Người kia quay lên, thì thầm gì đó với người ngồi cạnh.
Nó chả quan tâm nữa, nó không chỉ bài không phải vì nó ích kỉ mà vì nó rất ghét cảm giác bị người khác hỏi bài, đây là một kiểu ám ảnh. Nó căm thù cái tên Bạch cốt tinh đó.
Nhìn hắn nằm ngủ, nó cao hứng đá chân hắn mấy cái. Hắn ngẩng đầu lên, nói nhỏ:
-Cậu có biết đôi chân của tôi đáng giá bao nhiêu không vậy?
-Tôi đâu biết, chắc khoảng vài xu.
-Cậu chắc bài của mình được 10 điểm chứ?
-Tất nhiên rồi, cậu lo cho cậu đi là vừa.
-Được thôi. Thầy ơi!
Thầy Phát khoan thai bước xuống làm nó tái mặt.
-Sao vậy Hải Ninh, có chuyện gì à?
Nó nhìn vẻ mặt gian xảo kia, trong lòng nhức nhối. Hắn ta ỷ được thầy thương nên lại bày trò gì nữa đây?
-Dạ bạn Ngọc, bạn ấy…
-Này Hải Ninh, cậu…cậu…cậu dám…
-Bạn Ngọc muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151468/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.