Ra chơi tiết 4, cô Ngân bảo nó đi lấy dụng cụ thực hành. Ai bảo nó là học trò cưng của cô, mà không chỉ cô Ngân, các thầy cô khác trong tổ Sinh của trường đều yêu mến nó- người đã mang về nhiều giải thưởng cao ở các lần thi học sinh giỏi, khiến tổ Sinh vốn không được coi trọng như các môn tự nhiên khác được nở mày nở mặt.
Lúc đi ngang qua khu nội trú cũ của thầy cô, nó nghe thấy tiếng động ở góc khuất cầu thang. Tim nó bắt đầu đập nhanh hơn. Không phải chứ! Nơi đây nổi tiếng có nhiều ma, những oan hồn không tên tuổi tử trận trong chiến tranh, những nữ sinh vì chán đời mà tự tử,... Linh hồn họ không được siêu thoát cứ lởn vởn quanh đây. Nó đã được nghe Hương kể những huyền thoại rùng rợn về ma trong khu nội trú cũ. Nó hơi sợ nhưng tuyệt đối không tin, chả có bằng chứng khoa học nào chứng minh ma là có thật cả.
( he he bây giờ đang là tháng cô hồn)
Nó lại gần, cúi người thật thấp, cố bước thật nhẹ. Trước mắt nó xuất hiện cảnh tượng hay ho: một nam sinh đang hút thuốc.Làn khói mờ mờ làm nó nhìn không rõ mặt người đó nhưng đôi giày màu xanh dương kia thì không lẫn vào đâu được.
Đúng lúc bác bảo vệ đi ngang qua, một tư tưởng đen tối hiện lên trong đầu nó: “ Đã bảo là đừng để tôi gặp lại cậu rồi mà! He he!”
-Cháu chào bác ạ!
-Ừ, chào cháu, có việc gì không, sao lại ở đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-cau-mim-cuoi/3151446/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.