Ban đầu Bùi Tư Vi muốn nói với anh về nhà hẵng nói nhưng lại không nói nên lời.
Cái này cũng quá xấu hổ, giống như cô đang vội vã muốn về nhà sinh em bé vậy.
Hai người họ lại cùng nhau đi xem phim chiếu rạp. Sau khi phim kết thúc thì cũng đã khuya.
Cả hai người gọi một chiếc xe, trực tiếp lên xe chạy về đến trước cửa nhà.
Sau khi trở về nhà, Bùi Tư Vi ôm túi mua hàng đi về phòng quần áo.
Sùng Chính Nhã nhìn ra được cô đang trốn tránh mình. Nếu là ngày thường thì anh sẽ mặc kệ cô.
Nhưng đây là sau khi anh nói ra chuyện “sinh em bé” mà cô lại trốn tránh anh như vậy. Cái này thật sự giống như tát vào mặt anh.
Anh có cảm giác đang tự ngược chính mình, cũng là cảm giác tự mình đa tình.
Sùng Chính Nhã bực bội cởi áo khoác ngoài ra, dẫm lên dép lê đi đến cửa phòng quần áo, không kiên nhẫn mà gõ cửa.
Giọng của Bùi Tư Vi nghe ra có chút mơ hồ: “Có chuyện gì?”
“Cô mở cửa, chúng ta nói chuyện.”
Giọng nói của cô nghe càng có vẻ nóng nảy hơn: “Anh chờ chút.”
Sùng Chính Nhã có chút tức giận, có cần phải như vậy hay không, nếu không muốn sinh thì cứ trực tiếp nói với anh không muốn sinh, có cần thiết phải trốn tránh anh không?
Anh đưa ngón tay vuốt ve tay nắm cửa nghĩ thầm chắc chắn cô đã khoá cửa rồi.
Kết quả anh hơi dùng sức, tay nắm cửa chuyển động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734162/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.