Từ Nam Diệp xuất ngoại yên lặng không một tiếng động, khi về nước lại oanh oanh liệt liệt.
Sau khi xuống máy bay, có rất nhiều người mong ngóng.
Ba Từ bình thường cứng rắn, lạnh lùng mang lại cho người khác một cảm giác quá mức mạnh liệt, hôm nay mắt lại đỏ lên hiếm lạ.
Đối với người con trai này, ông thật sự không có cách nào.
Chỉ cần anh có thể sống thật tốt là được, cái khác không cần bắt buộc.
Từ Nam Diệp cười nói với ba: “Ba, để người lo lắng rồi.”
Ba Từ thu mắt lại, trong giọng nói xen lẫn vẻ run rẩy: “Về nhà là tốt rồi.”
Chử Dạng ở bên cạnh đỡ Từ Nam Diệp, tâm trạng có chút phức tạp.
Ấn tượng ba chồng hiếm khi gặp mặt tạo cho cô vẫn là nói năng cẩn thận, cho dù là con trai mình ông cũng hiếm khi biểu lộ tình cảm.
Ông ở vị trí cao, cho đến bây giờ chỉ có người khác đến chào hỏi mà hôm nay ông lại tự mình đến sân bay đón họ, Chử Dạng có chút thụ sủng nhược kinh*.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được yêu mà sợ.
Ba Từ đã sắp xếp xe đến đón bọn họ về nhà họ Từ.
“Hôm nay ông bà thông gia phải tham gia hội thảo nghiên cứu nên không thể tới được, ta đã cho người thông báo với bọn họ”, ba Từ quay đầu nói với Chử Dạng: “Sau khi xong bọn họ sẽ tới.”
Chử Dạng sững sờ gật đầu: “Cảm ơn ba.”
Ba Từ nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Dạng Dạng”, ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734148/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.