Ba Từ có chút giật mình.  
Lại thấy mọi người đều nhìn ông ta, ông ta mở miệng, chậm rãi hỏi: “Tôi để thằng bé đi Gambia khi nào?”  
Nam Diệp suýt gặp tai nạn ở đó.  
Dù ông có máu lạnh như thế nào thì vẫn là một người ba, cũng không thể đuổi anh đến nơi đó được.  
Chử Quốc Hoa cũng có chút bối rối.  
Ông mất nửa ngày ở đây để nói chuyện với ông thông gia, hóa ra lại nhầm người?  
Sân bay quốc tế Tây An. 
Chửa Dạng vừa kết thúc trận đầu liền bị kéo đến đây, ngay cả kết quả cũng không nghe.  
Có điều nhìn vẻ mặt tươi cười của Dư lão sư, xem ra không mất giải nhất, giải nhì.  
Cô vốn cho rằng dựa vào tài lực của Sùng Chính Nhá, mua hai ghế hạng thương gia hoàn toàn không có vấn đề, cô đi theo chỉ dẫn đi thẳng qua lối dành cho khách vip, sau đó ngồi chờ ở sảnh đợi lên máy bay.  
Sau khi nhìn thấy vách ngăn bằng thủy tinh khổng lồ, máy bay chậm rãi vận hàng theo quỹ đạo, Chử Dạng thấy đây không phải vấn đề ghế hạng thương gia.  
“Có cần thiết phải vậy không?” 
Chỉ bay một chuyến đến Nam châu Phi, có cần phải ngồi máy bay riêng không?  
Sùng Chính Nhã không quan tâm: “Vé máy bay đến Zambia quá ít, hơn nữa phục vụ cũng không tốt nên tôi dứt khoát chọn ngồi máy bay riêng.”  
Trước kia cô cho rằng Sùng Chính Nhã chỉ là tên nhà giàu mới nổi, không ngờ anh ta lại bạo như vậy.  
“Rốt cuộc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734143/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.