Chử Dạng khóc đến nỗi bản thân được Chử Úy đưa về nhà ba mẹ đẻ từ lúc nào cũng không nhớ.
Chỉ nhớ càng ngày càng gần đến ngày đi Tây An, cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng, cùng ba mẹ thu dọn hành lý.
Ba mẹ có chút lo lắng về cô nên liên tục nói cô không cần giúp đỡ.
“Con chưa đến mức ngay cả quần áo cũng không gấp được”, Chử Dạng nhàn nhạt nói: “Hai người yên tâm đi, con sẽ thi đấu thật tốt.”
Chử Quốc Hoa do dự muốn nói nhưng nửa ngày cũng không nói được mấy chữ.
“Chờ con từ Tây An trở về, hai người có thể nói cho con biết anh ấy đã đi đâu”, Chử Dạng cúi đầu gấp quần áo, cũng không ngẩng đầu lên: “Nếu hai người không nói vậy con sẽ đến nhà họ Từ hỏi.”
Cô không phải kẻ ngốc, ngồi ở nhà vài ngày như vậy cũng nghĩ thông suốt một số chuyện.
Đàn anh, anh ấy không thành công.
Anh vẫn bị đưa đến nơi khác.
Có lẽ ba anh đã dùng gì đó để uy hiếp anh, khiến anh tình nguyện lặng lẽ rời đi, cũng quyết gạt cô đến cùng.
Chử Quốc Hoa nghiêm nghị: “Không cho phép đi! Ta nói con không được đến nơi đó!”
Chử Dạng khẽ nói: “Con thích anh ấy.”
Chử Quốc Hoa và vợ đều ngây người.
“Cho đến bây giờ con chưa từng thích một người nhiều như vậy”, gấp được một nửa cô đột nhiên nắm thật chặt tay, giống như có thứ gì đó sắp biến mất: “Anh ấy không nói với con, con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734141/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.