“Yêu một người rốt cuộc có gì tốt?”
Đầu bên kia điện thoại Sùng Chính Nhã không hiểu, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Nếu như chỉ còn một mình anh, anh còn sợ lão gia tử cái gì?”
Sùng Chính Nhã không thích Từ Nam Diệp dễ bị kiểm soát, từ năm mười mấy tuổi đến giờ, đã vô số lần anh ta phải than thở vì lão ba của Từ Nam Diệp.
Nếu thật sự coi Từ Nam Diệp là đồ sứ được điêu khắc tinh tế, muốn để màu gì thì thành màu đó, đặt ở đâu cũng được.
Đồ sứ bị bẩn thì nhanh chóng lau, có tới thì lấy đồ sứ này ra khoe có bao nhiêu hoàn hảo.
Một khi đồ sứ bể, sẽ không còn giá trị nào nữa.
“Giống như tôi thì tốt biết bào”, Sùng Chính Nhã có chút đắc ý: “Nếu lão ba dám đem Bùi Tư Vi ra làm con tin uy hiếp tôi, để ông ấy giết con tin cũng được, cũng không liên quan đến tôi.”
Từ Nam Diệp nhàn nhạt nói: “Vậy cậu cưới cô ấy làm gì?”
“Đơn giản chỉ là lấp đầy vị trí của người vợ, cưới ai cũng giống nhau, không có Bùi Tư Vi còn có Vương Tư Vi, Lý Tư Vi” Sùng Chính Nhã dừng một chút, nửa nói đùa: “Anh nhìn xem, ai cũng không thương, ngay cả khi phiền nào cũng không có ai.”
Từ Nam Diệp không nói gì.
Sùng Chính Nhã cho rằng anh đã dao động, kết quả lại nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông đầu bên kia.
“Kí ức cô ấy đã quên, lại chính là ký ức duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734139/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.