Chử Dạng không biết mình đi ra khỏi nhà chị như thế nào.  
Cô nghe những lời đó của Chử Úy nhừ đang nghe chuyện của người khác, dù nghe rõ từng chữ nhưng cô hoàn toàn không nhớ đây là chuyện thuộc về mình.  
Cô đã đến Zambia.  
Có thể đàn anh không gạt cô, bọn họ thực sự đã gặp nhau ở đó.  
Chử Dạng không yên lòng ngồi tàu điện ngầm trở về trường, điện thoại trong tay không ngừng rung.  
Cô thất thần một lúc lâu mới cầm điện thoại lên nhìn. 
Là tin nhắn của Dư lão sư. 
Máy đo tần số của tổ 01 đã được thông qua vòng kiểm định cấp tỉnh, lấy được giải nhất.  
Tổ bọn họ sẽ đến Tây An trong thời gian tới, chuẩn bị cho cuộc thi cấp quốc gia.  
Trong nhóm, Trầm Ti Lam và Tuệ Hạnh đều rất vui vẻ.  
Chử Dạng cũng rất vui, cô muốn chia sẻ tin vui này với Từ Nam Diệp.  
Suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy nhắn tin quá bình thường nên quyết định trực tiếp gọi điện cho anh.  
Bên kia rất nhanh liền nghe máy, giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Dạng Dạng.”  
“Đàn anh, em có một tin vui muốn nói với anh”, trong giọng nói Chử Dạng không nhịn được hưng phấn: “Hạng mục của em đã qua được vòng tỉnh, sắp tới sẽ đến Tây An để tham gia so tài cả nước!”  
Từ Nam Diệp cười một tiếng: “Thật không? Chúc mừng em.”  
“Có điều lần này có thể phải đi hai tuần”, nói đến đây trọng giọng cô có chút mất mát: “Năm ngoái em tham 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734137/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.