Bữa cơm này còn chưa bắt đầu ăn, đã ăn không vô.
Động tác lùi về sau của Sùng Chính Nhã thoạt nhìn càng nghiệm túc, sắc mặt của Từ Nam Diệp cũng càng ngày càng đen lại.
Chử Dạng cảm thấy nếu mình không nhận lỗi thì bữa cơm này thật sự sẽ kết thúc.
Cô tiến lên một bước, chủ động nhận tội.
Sắc mặt của Sùng Chính Nhã vặn vẹo mất mấy giây, sau đó nhìn chằm chằm Từ Nam Diệp, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng mình thật sự bị một người đàn ông nhớ thương..."
Gân xanh ở hai huyệt thái dương của Từ Nam Diệp giật giật, anh cười lạnh: "Tôi thấy đầu óc cậu thật sự không tỉnh táo lắm."
Dạy dỗ là tốt rồi, mắng như vậy là vẫn còn lịch sự.
Sùng Chính Nhã biết Từ Nam Diẹp không thích người ba hoa nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại là vua ba hoa.
"Đừng nói như vậy, khi chúng ta còn học cấp ba, ngày nào anh cũng đi cùng tôi. Thư tình của các nữ sinh gửi tới anh còn chưa nhìn đã ném, được tặng sô cô la kèm anh không thích cũng ném hết cho tôi giải quyết, cho nên nếu anh thật sự có suy nghĩ với tôi, thật ra cũng không phải quá kỳ quái.”
Từ Nam Diệp cũng lười nhìn anh ta, lập tức ngồi xuống.
Nhưng Chử Dạng lại thấy có chút hứng thú với mấy chuyện này, trước đây cô có nghe Từ Bắc Dã nói qua nhưng so với nhân chứng ở cạnh nhân vật chính kể thì không đặc sắc bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734123/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.