“Anh anh anh... anh lừa em.”
Chử Dạng không thể lùi được nữa, lưng dựa vào tường, hai tay bất an nắm chặt góc váy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Em không tin à?”
“Có quỷ mới tin anh, trừ khi em...”
Cô nói được một nửa, lại nhận ra mình đang bị Từ Nam Diệp đẩy vào hố nên kịp thởi sửa lại lời nói: “Em lười nói với anh.”
Kết quả người đàn ông này căn bản không có ý định bỏ quả cho cô, trong mắt anh là ý cười ranh mãnh.
“Khi em làm sao?”
Chử Dạng nhìn chằm chằm ngón chân: “Khi... khi núi không còn đỉnh, khi sông không còn chảy.”
Từ Nam Diệp sơ run một lúc, khẽ cười một tiếng.
Sau đó anh lại tiếp lời: “Anh không thể chia tay em?”
Mười điểm cho tình cảm với Hoàn Châu cách cách.
Chử Dạng: “…”
Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Anh cũng vậy.”
Anh muốn làm gì thì cứ làm đi.
Trong đầu Chử Dạng xuất hiện mười ngàn câu chửi tục, cô lặng lẽ dịch bước chân cố gắng tránh xa anh một chút.
Từ Nam Diệp chỉ cười nhìn cô chầm chậm di chuyển.
Sau khi cô cho rằng mình đã thành công thoạt được thì một cánh tay dài vươn ra ôm lấy lưng cô trước mặt cô.
Chử Dạng mím môi lườm anh.
Đôi mắt cô to sáng, khi tức giận sóng máy chuyển động, con người trong veo nhưng lại vô cùng quyến rũ.
Ngây thơ, trong sáng mà lại không thiếu phần quyến rũ, rõ ràng là đang lườm anh nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3734113/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.