Lần đầu tiên ba người trong Nhóm 01 cảm thấy xấu hổ vì ánh mắt sùng bái của các nhóm khác.
Chử Dạng ho nhẹ: “Trước tiên đem cho cô Dư xem phần đã hoàn thành tốt đi.”
Cô kéo ngăn kéo ra, xốc hai cái trong mấy mảnh vụn thiết bị, tiếp theo nhíu mày lại mở ngăn kéo bên cạnh ra.
Tuệ Hạnh cảm thấy có chút không đúng: “Đàn chị, làm sao vậy?”
“Hôm qua hai đứa thấy chị để đồ vào trong ngăn kéo đúng không?” Chử Dạng chỉ chỉ vào ngăn kéo mà cô vừa lục lọi cũng không tìm được cái gì “Chị nhớ rõ ràng là đã đặt ở đây, chẳng lẽ là chị nhớ nhầm?”
Trầm Ti Lam nghe vậy cũng nhíu mày: “Chị đặt ở trong ngăn kéo này.”
Chử Dạng lấy ra tất cả linh kiện bên trong ra ngoài, vươn tay mò vào bên trong ngăn kéo, trống rỗng.
Cô có chút ngốc: “Kỳ quái.”
Ba người lại lục tung hết các ngăn kéo khác tìm hết một lượt nhưng cũng không tìm thấy cái gì.
Ba người họ đều nhớ rất rõ ràng, chắc chắn là đã cất vào trong ngăn kéo.
Tất cả các dụng cụ và linh kiện trong phòng thí nghiệm đều được dùng chung nên các ngăn kéo từ trước đến nay đều khép hờ. Mỗi đêm, người cuối cùng rời đi sẽ phụ trách việc khoá cửa. Cũng có người cho rằng cầm theo notebook đi tới đi lui rất mệt mỏi nên dứt khoát đem notebook để ở trong phòng thí nghiệm.
Không có ai sẽ nghĩ rằng việc đặt các dụng cụ đã được hoàn thành một nửa trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3733903/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.