Từ Nam Diệp đè thấp âm thanh một chút khi nói những lời này.
Giọng nói lạnh lùng không có chút nào giống như đang nói đùa, cũng không phải là kiểu nói đùa có ý "*Kim ốc tàng kiều", mà thật giống như muốn nhốt người phụ nữ trước mặt anh vào một nơi tối tăm không có bầu trời, chỉ có thể dựa vào anh mà sống, thậm chí cả mạng sống và không khí đều chỉ có thể cầu xin anh ban cho.
(*Kim ốc tàng kiều = 金屋藏娇 = "nhà vàng cất người đẹp" = dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.)
Trong căn phòng xép trống rỗng, tiếng hít thở của anh dần dần tăng lên theo ngực phập phồng, giống như tiếng gầm gừ của mãnh thú vào ban đêm.
Chử Dạng giật giật cằm muốn đem bản thân thoát khỏi sự kềm chế của anh.
Người đàn ông dường như đoán được ý đồ của cô, lại tăng thêm lực đạo trong tay, thân thể cúi xuống áp vào người cô, bám chặt lấy cô.
Anh ta hung hăng giữ lại cô, bình tĩnh gầm nhẹ một tiếng “Chử Dạng!”
Chử Dạng không dám nhúc nhích.
Cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Thân trên của hai người gắt gao dán vào nhau, lồng ngực của Chử Dạng như bị nén lại đến không thở nổi. Một tay người đàn ông còn kiềm cằm cô, một tay kia giữ eo cô, cơ thể thon chắc mà nặng nề trở thành chiếc gông cùm mạnh mẽ nhất xiềng xích cô lại, đôi chân cũng không thể cử động vì bị anh đem đầu gối chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3733898/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.