Bầu không khí dường như bị cô làm cho càng thêm xấu hổ. 
Điều xấu hổ nhất chính là cả hai người đàn ông đều không có ý định trả lời cô. Thậm chí là ngay cả một câu hỏi cũng không có. 
Khinh bỉ cô đến mức ngay cả nói chuyện cũng lười nói. 
Cố Thanh Thức phớt lờ cô, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng vào Từ Nam Diệp. 
“Xin lỗi, tôi không thể đàn anh mang Chử Dạng đi khi tôi chưa biết quan hệ của anh và cô ấy là như thế nào.” 
Từ Nam Diệp bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu biết thì có thể mang đi?” 
Cố Thanh Thức nhíu mi, không gật đầu cũng không lắc đầu. 
Chử Dạng mở to mắt nhìn Từ Nam Diệp, mếu máo bán manh, vẻ mặt cầu xin anh ngàn vạn lần đừng nói cái gì. 
Ánh mắt Từ Nam Diệp âm trầm. Anh áp đầu lưỡi vào vách trong gò má, dừng một lúc lâu, sau đó khi mở miệng nói lại là giọng nói ôn hoà có lễ, trầm thấp êm tai giống như tiếng đàn Cello cất lên trong đêm. 
“Ba Dạng Dạng sợ cô ấy ở bên ngoài lộn xộn với nam sinh khác,” Từ Nam Diệp liếc nhìn cô rồi hướng Cố Thanh Thức mỉm cười “cho nên ông ấy cố ý kêu tôi đến đây đón.” 
Sắc mặt Cố Thanh Thức trở nên không được tốt lắm. 
Chử Dạng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Thanh Thức ngượng ngùng cười cười: “Hiện tại anh có thể yên tâm rồi chứ?” 
Não bộ vừa rồi đang trong trạng thái căng thẳng tột độ. Ngay khi tâm tình được thả lỏng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoanh-khac-anh-bat-dau-dong-tam/3590564/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.