Mùa hè ở Macao vừa kéo dài vừa khó chịu, điều đáng mừng duy nhất là dù ban ngày có nóng đến đâu thì khi đêm về, có gió biển thổi đến, cả thành phố trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Như lời Lý Nguyệt Trì nói, chờ đến khi họ hôn xong, bầu trời ngoài cửa sổ cũng đã tối. Hai người họ vốn đang hôn nhau mê mẩn thì đầu ngón tay của Lý Nguyệt Trì miết nhẹ trên sống lưng Đường Hành, mang đến một cơn run rẩy khe khẽ, Đường Hành chợt thấy không ổn, vội đẩy đẩy anh, đỏ mặt nói: “Hôm nay không được … Tối nay bọn mình còn ra ngoài mà.”
Lý Nguyệt Trì gật đầu, đứng dậy đi xối nước lạnh.
Khi hai người đi ra ngoài trời đã tối hẳn, một vầng trăng nhỏ treo trên đầu họ, cảm giác như có thể với tay chạm được đến nó. Lý Nguyệt Trì mặc áo sơ mi màu xám và quần jeans của Đường Hằng, anh xắn tay áo lên, lười biếng đút hai tay vào túi quần, quay đầu hỏi Đường Hành “Giờ mình đi đâu vậy?”
“Đi Đãng Tể (*) ăn món Bồ Đào Nha.” Đường Hành nhìn anh, vài giây sau lặng lẽ dời mắt đi.
(*) Nguyên văn = 氹仔= Đãng Tể là đảo nhỏ hơn trong hai hòn đảo của Đặc khu hành chính Ma Cao. Một hòn đảo khác gần đảo Ma Cao.
Thật ra bản thân Đường Hành cũng chưa từng đi dạo Ma Cao. Trong trường có nhóm giáo viên trẻ từ Đại Lục lập một group trên Wechat. Họ đều là những người mới đến đây, không quen biết ai ở Ma Cao nên thỉnh thoảng có người hay lên group rủ rê nhau ra ngoài đi chơi, nhưng Đường Hành chưa bao giờ tham gia, cậu đều lấy lý do công việc để từ chối, thật lòng là vì cậu không có chút hứng thú gì.
Thành phố này nhỏ đến đáng thương, ở đâu cũng toàn là người, đi ra ngoài đa phần chỉ là để tham quan di tích lịch sử và nếm thử những món ăn ngon. Các di tích vẫn luôn ở đó và sẽ luôn có cơ hội ngắm nhìn chúng trong tương lai. Về phần đồ ăn — có lẽ vì đã ở Anh vài năm nên Đường Hành luôn cảm thấy vị giác của mình đã bị hỏng nặng, món ngon dù ở nơi đâu đi chăng nữa thì với cậu chúng cũng có mùi vị tương tự nhau mà thôi
Cậu thà ở trong một căn phòng vắng vẻ tịch mịch, có hơi lạnh điều hòa, rồi viết luận văn và đọc sách
Lý Nguyệt Trì đến gần Đường Hành, nhẹ giọng hỏi: “Tụi mình đi xe số mấy?”
“Để em xem chút,” Đường Hành đứng dậy đi đến bản đồ lộ trình, “26A.” Cậu cũng không quá chắc chắn, vì vậy đành phải lấy di động ra, mở cuốn cẩm nang du lịch Ma Cao mà cậu vừa lưu hai mươi phút trước để xác định lại lần nữa.
Đúng là xe 26A, tuyến đường đến ga vườn hoa Tuyền Lượng. Trong quyển cẩm nang có nói khu vực quanh đó có nhiều nhà hàng Bồ Đào Nha núp hẻm và rất ngon.
Xe buýt rất nhanh đã đến, hai người bước lên xe, bên cạnh là một nhóm sinh viên nói chuyện rôm rả với nhau. Lúc này đang là thời điểm ra ngoài ăn tối, hoặc là đã ăn xong và đi mua sắm ở Venice. Đường Hành nghe các sinh viên nói chuyện mới nhận ra họ coi việc đi dạo phố như một buổi đi chơi.
Hiểu theo nghĩa khác thì Ma Cao đúng là một nơi nhàm chán.
“Thầy Đường,” Lý Nguyệt Trì đổi tay, nắm lấy cái tay vịn trên xe buýt mà Đường Hành đang cầm, “Bình thường thầy đi đâu chơi?”
Tay anh đặt ngay phía trên tay Đường Hành tạo ảo giác như họ đang cầm tay nhau.
“Bình thường em hay……” Đường Hành không muốn để anh phát hiện cuộc sống tẻ nhạt của mình, nhưng nói gì mới được đây? Đi dạo phố? Quá giả dối. Đi đánh bài? Giảng viên đại học không được phép bước vào sòng bạc. Cũng không thể nói đi loanh quanh trên đường.
“Thì đi bơi này nọ.” Đường Hành nói.
“Hồ bơi trong trường?”
“Ừm.”
“Vậy em không bước chân ra khỏi trường luôn.”
“Cũng không phải……” Đường Hành khụ một tiếng, “Em ít ra ngoài lắm, chủ yếu là do bận quá.”
Cũng may Lý Nguyệt Trì không có hỏi thêm gì nữa, anh nghiêng đầu nhìn vào màn hình LED trước mặt, trên đó hiển thị tiếng Trung và tiếng Bồ Đào Nha của mỗi điểm dừng chân. Thành phố này được Bồ Đào Nha cai trị hơn 400 năm nên có thể dấu vết của một quốc gia khác ở khắp mọi nơi.
Đến trạm dừng, hai người xuống xe, Đường Hành liếc nhìn app bản đồ trên điện thoại, dẫn Lý Nguyệt Trì đi vào con hẻm nhỏ ở bên kia đường. Cũng may bảng hiệu của nhà hàng sáng sủa và dễ thấy.
“Không biết anh ăn có quen không,” Đường Hành càng nói càng lộ, “Em thấy nhà hàng này nấu hơi nhạt nhưng lại chuẩn vị.”
Lý Nguyệt Trì gật đầu.
Khi Đường Hành mở cửa kính nhà hàng và còn đang nhẩm lại mấy món ăn được gợi ý nên thử trong cuốn cẩm nang du lịch: Cà ri cừu, gà bơ Marsala, đuôi bò om rượu vang đỏ … và còn gì nữa, à, đúng rồi cơm hải sản.
Nhân viên phục vụ người Bồ Đào Nha cao lớn dùng tiếng Anh hỏi “Chào tiên sinh, anh có đặt bàn trước không ạ?”
Đường Hành bất ngờ: “Không. Còn bàn trống không?”
“Xin lỗi, hôm nay toàn bộ bàn đều đã được đặt trước ạ.”
“……”
Đường Hành căng da đầu nói với Lý Nguyệt Trì: “Không còn bàn trống, hai đứa mình đi chỗ khác đi.”
Lý Nguyệt Trì nói: “Được.”
Cách đó 500 mét có một nhà hàng Bồ Đào Nha khác, nhưng bàn cũng đã được đặt hết.
Tuy rằng buổi tối rất mát mẻ, nhưng dù sao cũng đang là mùa hè, người Đường Hành đổ đầy mồ hôi. Tất nhiên cũng là vì cậu đang chật vật và xấu hổ. Cậu thật sự không hề biết những nhà hàng này dù bé xíu nhưng lại nổi tiếng đến vậy. Vả lại, một ngày 3 bữa của cậu đều chỉ ở căn tin hoặc đặt đồ ăn bên ngoài.
“Phía trước còn có một nhà ……”
“Thầy Đường à,” Lý Nguyệt Trì ngắt lời, cười tủm tỉm nói, “Thật ra thì cũng không nhất thiết phải ăn mấy món này mà. Anh đâu có kén ăn.”
Đường Hành im lặng hai giây: “Anh muốn ăn món gì?”
Lý Nguyệt Trì tùy ý chỉ một cái: “Ăn cái này đi.”
Quán sủi cảo Cáp Nhĩ Tân.
Vì thế, bữa ăn đầu tiên của Lý Nguyệt Trì ở Ma Cao là một tô sủi cảo thịt heo lớn và một chén dưa chua.
Tuy rằng sủi cảo đúng là ăn ngon hơn món Bồ Đào Nha gấp 180 lần nhưng Đường Hành vẫn cảm thấy thật thất bại.
Không phải vì ngụy trang thất bại, chỉ là…… Cậu không muốn để Lý Nguyệt Trì biết được cuộc sống của cậu ở Ma Cao chỉ toàn là sự bất đắc dĩ.
Cái gọi là bất đắc dĩ, là khi cậu bắt đầu một cuộc sống mới, cậu không có chút hứng thú hay nhiệt tình nào.
Sau khi rời Vũ Hán, thành phố nào với cậu cũng giống hệt nhau. Trời đông lạnh lẽo ở London cũng ẩm ướt và giá rét như ở Thượng Hải. Tháng 12, Macao không mưa không tuyết cũng hệt như một ngày cuối thu đầy hanh khô ở Bắc Kinh vậy. Trong cảm nhận của cậu, thế giới ba chiều dường như bị san phẳng chỉ trong tích tắc, các thành phố trở nên giống nhau như đúc, còn cuộc sống thì chỉ là một vòng lập, lập đi lặp lại.
Cậu không muốn để Lý Nguyệt Trì biết những chi tiết này.
Sau khi ăn no, hai người sóng vai đi dạo Đãng Tể. Vùng này có rất nhiều chung cư, đường phố đầy quán ăn, vô cùng náo nhiệt sầm uất. Các cặp đôi cùng dắt chó đi dạo, những cậu học sinh chạy lướt ván băng băng trên đường. Khung cảnh này có chút xa lạ với Đường Hành.
Lý Nguyệt Trì chợt dừng bước, hỏi Đường Hành: “Trà sữa quán này uống ngon không?”
Đường Hành chán nản đáp: “Em chưa uống bao giờ.”
Lý Nguyệt Trì nói: “Vậy mua cho em một ly.”
Có hai cô nữ sinh đang đứng xem menu, anh đi tới xếp hàng sau lưng họ. Không bao lâu sau thì tới lượt anh, Đường Hành nghe anh nói: “Cho một sữa tươi chân trâu đường nâu.”
Chủ quán hỏi, dùng tiếng phổ thông không được chuẩn lắm: “Đi tẩy (*) không?”
(*) Nguyên văn là 走冰= đi băng, nghe cứ vô duyên, nhưng nghĩa là không đá, do trong quá trình phục vụ, người nhận order viết càng ngắn gọn càng tốt, nên họ viết tắt như thế và nó cũng thành tiếng lóng, mình dùng từ “tẩy” cho nó na ná thôi chứ cũng không biết dịch sao ^^.
Lý Nguyệt Trì khựng lại một giây: “Đi gì cơ?”
“Có đi tẩy hay không?”
Lý Nguyệt Trì vẫn không hiểu.
Chủ quán: “Ý là có muốn cho thêm đá không, hay không lấy đá!”
“À,” Lý Nguyệt Trì nhìn về phía Đường Hành, “Lấy đá không?”
Đường Hành gật gật đầu.
Lý Nguyệt Trì: “Lấy.”
Chủ quán vừa pha trà sữa vừa giải thích “Đi tẩy nghĩa là không lấy đá! Người Quảng Đông bọn tôi hay nói vậy với nhau. Cậu ăn mì, người ta sẽ hỏi là có đi hành không, nghĩa là có muốn ăn hành lá hay là không!”
Lý Nguyệt Trì cười nói: “Đã hiểu.”
Vài phút sau, chủ quán đưa ly trà sữa cho anh: “Đây là tên quán của chúng tôi, Lần tới cậu có thể gọi trà sữa nóng, con gái uống trà sữa nóng là tốt lắm đó.”
Lý Nguyệt Trì đưa trà sữa cho Đường Hành, nhịn cười nói: “Lần sau uống nóng đi.”
Đường Hành hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Làm như dỗ con nít không bằng?”
“Chứ em không phải con nít à?” Lý Nguyệt Trì lại đút tay vào túi quần, đi vài bước rồi chậm rãi nói, “Em cứ phải đòi hơn thua với anh mà, không phải sao? Anh sống không tốt, thì em phải sống tệ hơn anh em mới chịu.”
Đường Hành im lặng một lát rồi nghiêm túc nói: “Em không cố tình như thế.”
Rõ ràng Lý Nguyệt Trì cũng không tin lời cậu: “Lúc ấy chắc là em rất hận anh, em hận anh, nhưng sao lại trừng phạt chính mình?”
“Em không cố tình thiệt mà —— em chỉ là có một cảm giác,” cánh tay hai người buông thõng hai bên, khẽ chạm vào nhau, đúng lúc này, họ tình cờ đi qua một góc phố tối tăm, Đường Hành liền nắm lấy tay Lý Nguyệt Trì, “Có thể lời em nói có hơi làm quá, nhưng lúc ấy, em thật sự cảm thấy là, nếu cuộc đời này em không thể ở bên cạnh anh được nữa, thì có lẽ dù em sống ở đâu cũng sẽ như nhau mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]