Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Hành bị cảm đúng như dự đoán.
Lúc thức giấc, cậu ê ẩm cả người, Lý Nguyệt Trì ngồi bên giường, vươn tay sờ trán cậu: "Đây, uống thuốc trước đi."
Đường Hành nói giọng khàn đặc: "Mấy giờ rồi?"
"8 giờ, uống thuốc rồi ngủ tiếp."
"Không sao......" Đường Hành chậm rãi ngồi dậy, cánh tay chống trên giường như không còn sức lực, Lý Nguyệt Trì vội vàng đỡ cậu, để cậu ngồi dựa vào người mình.
Đường Hành uống thuốc, dựa vào người anh không nhúc nhích.
Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Ngủ nữa nhé...."
"Em ngủ không được......" Đường Hành nói rất chậm, "Không phải đang nằm mơ đúng không?"
Lý Nguyệt Trì cười: "Tối qua còn chưa đủ à?"
"..."
Nếu họ chưa chính thức về lại bên nhau thì Đường Hành sẽ dám trả lời là "Không đủ" —— dù sao thì Lý Nguyệt Trì cũng sẽ không làm gì cậu. Nhưng mà tối qua...... Tối hôm qua, cái tư thế đó của Lý Nguyệt Trì cứ như là đang đòi lại cho đủ những gì cậu thiếu anh trong 6 năm qua.
Cứ như mở đập xả lũ vậy
Sau đó Đường Hành chịu hết nổi, đầu óc mê man cầu xin Lý Nguyệt Trì: "Học trưởng...... Thật sự, không nổi nữa."
"Nổi......" Lý Nguyệt Trì hôn lên mái tóc ướt mướt mồ hôi, "Ngoan......"
Tuy nói vậy nhưng không lâu sau đó Lý Nguyệt Trì vẫn ngừng lại, hỏi Đường Hành có muốn tiếp tục nữa hay không.
Đường Hành do dự nửa giây, khàn khàn đáp: "Tiếp tục......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]