"Là cậu nói với tôi," Lý Nguyệt Trì cất điện thoại, lùi về sau một bước, "Tinh thần em ấy luôn...... không được ổn định."
"Tiểu Thấm bị Đường Quốc Mộc hại chết —— cậu còn rảnh lo cho Đường Hành sao?! Đường Hành có chết không?!"
An Vân nói xong liền nhào tới Lý Nguyệt Trì, vươn tay ra hướng về túi áo của anh. Lý Nguyệt Trì lách nhẹ người qua một bên, tránh khỏi tay cô. Cô kéo cổ áo của Lý Nguyệt Trì, gào lên như đang nổi điên: "Đưa điện thoại cho tôi! Đưa cho tôi! Lý Nguyệt Trì, nếu cậu còn là thằng đàn ông ——"
"Có gì mà ồn ào vậy?"
Ngoài cửa chợt vang lên giọng của Đường Quốc Mộc.
An Vân lập tức ngừng động tác, hai mắt mở to.
"Lão An, tôi lên lầu tìm nhóm người trưởng khoa đây," Đường Quốc Mộc từ tốn nói, có vẻ rất thong dong, "Buổi nay tôi có lớp dạy cử nhân, ở phòng 4022, ông dạy thay giúp tôi một buổi nhé?"
An Vân lao ra cửa, bị giáo sư An liều mạng ngăn lại. Lý Nguyệt Trì đi tới trước, vặn nắm cửa.
Đường Quốc Mộc đứng ở cách họ khoảng năm sáu mét.
Hắn ta nhẹ thở dài: "Tiểu Lý, em đừng gây áp lực cho mình."
"Thầy thì sao," Lý Nguyệt Trì nhìn hắn đăm đăm, "Thầy có áp lực không?"
"Tất nhiên là có," Đường Quốc Mộc lắc đầu, vẻ mặt áy náy, "Một đứa trẻ ngoan, vậy mà...... Haizz, là sơ suất của thầy, thầy nên quan tâm Tiểu Thấm nhiều hơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]