Chương trước
Chương sau



Sáng sớm ngày 6 tháng 5, Vũ Hán bắt đầu đổ mưa.

Thời tiết ở phương nam vốn dĩ là như thế, vào lúc giao mùa xuân hạ, dù rằng trời mưa liên miên nhưng nhiệt độ cũng không mảy may giảm xuống chút nào, trái lại, không khí ẩm ướt này dính chặt vào da thịt làm người ta cảm thấy vô cùng bức bối. Lý Nguyệt Trì bị tiếng mưa đánh thức từ rất sớm, ánh mặt trời lờ mờ chiếu vào từ cửa sổ, quạt điện xoay ong ong, những người bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ say. Lý Nguyệt Trì cảm giác sau lưng mình ra rất nhiều mồ hôi làm ướt cả chiếc áo, thật khó chịu.

Anh lấy điện thoại từ dưới gối đầu lên, nhắn tin cho Đường Hành: Hôm nay gặp nhau được không?

Mới 7 giờ 3 phút, anh biết Đường Hành còn đang ngủ.

Lại không ngờ chỉ mới vài phút sau Đường Hành đã trả lời: Không biết, mẹ em đang bị cảm nặng...... Em phải ở nhà lo cho mẹ.

Vậy em ở nhà chăm bệnh cho mẹ đi.

Đang nhớ em đó hả?

Ừ.

Để coi tối nay mẹ ngủ rồi em có tranh thủ lén chuồn ra ngoài không.

Lý Nguyệt Trì nhìn màn hình cười: Không sao đâu, thêm một ngày nữa cũng không sao.

Buổi sáng, Lý Nguyệt Trì về căn phòng trọ của họ, anh muốn lấy hai quyển sách để trả thư viện. Sách này là do Đường Hành mượn về để viết luận văn và để quên lại đây, mà ngày mai lại đến hạn trả sách. Đường Hành đọc sách rất cẩn thận, cậu có thói quen dùng loại giấy dán dài nhỏ hình chữ nhật để đánh dấu sách, các tờ giấy dán xen kẽ nhau ở mép trang. Lý Nguyệt Trì ngồi trên giường của hai người, kiên nhẫn lột từng tờ giấy đánh dấu ra rồi dán chúng vào tài liệu dạy học của mình. Loại giấy dán này giống như giấy sticker tiện lợi, có thể sử dụng lại.

Trong lúc đó, anh nhận được điện thoại của Điền Tiểu Thấm, qua một đêm, Điền Tiểu Thấm dường như càng thêm lo âu: "Nguyệt Trì, cậu có ở trường không? Mình có chút chuyện muốn nói với cậu."

"Giờ mình không có ở trường."

"Vậy khi nào cậu đến trường?"

"Buổi chiều."

"Buổi chiều...... Cũng được." Điền Tiểu Thấm nói câu gì đó, Lý Nguyệt Trì không nghe rõ, sau đó cô liền gác điện thoại.

Thật lòng mà nói, Lý Nguyệt Trì không biết phải đối mặt với cô như thế nào —— có nên nói cho cô về vụ "bê bối" giữa cô và giáo sư Đường đang lan truyền giữa đám sinh viên không? Những lời ấy dù có nghĩ theo hướng nào cũng quá mức tàn nhẫn, có lẽ cô không biết thì sẽ tốt hơn.

Đến giữa trưa, trời vẫn mưa. Lý Nguyệt Trì đi ra đầu hẻm mua một phần mì trộn khô nóng và một ly rượu gạo. Anh ngồi trong phòng chậm rãi ăn, không bật đèn, không gian xung quanh một màu xám xịt, cũng may mà món mì trộn này nhắm mắt cũng có thể ăn được. Thật ra, bật đèn trong nhà là thói quen mà Lý Nguyệt Trì mới có được sau khi sống chung với Đường Hành. Khi anh còn sống tại quê mình ở Quý Châu, hầu như sẽ không bật đèn vào ban ngày —— để tiết kiệm tiền. Sau đó anh đến Vũ Hán học đại học, khi chỉ còn một mình ở ký túc xá, anh cũng không thói quen mở đèn trong phòng mà chỉ bật một ngọn đèn, thỉnh thoàng bạn cùng phòng đi vào sẽ nhảy dựng lên vì giật mình: "Má ơi, tôi cứ tưởng trong phòng không có ai chứ."

Nhưng Đường Hành bị cận nhẹ, lại không thích đeo kính cận cho nên phòng có bao nhiêu ngọn đèn cậu đều bật lên hết —— tất nhiên là căn phòng trọ của họ chỉ có hai phòng, phòng ngủ và phòng tắm. Đây có thể là lý do vì sao rất khó thay đổi từ lối sống giàu có sang tiết kiệm, ở lâu trong một căn phòng sáng sủa, anh đã nuôi cho mình thói quen vào nhà bật đèn. Đèn trần của phòng trọ này rất sáng, chiếu sáng trọn vẹn gương mặt của Đường Hành, cậu nhíu mày, cậu cười trộm, cậu mở to hai mắt chờ đón nụ hôn của anh, những hình ảnh vô cùng rõ ràng ấy động lại trong tâm khảm của Lý Nguyệt Trì, tất cả đều nhờ vào ngọn đèn trần này.

Lý Nguyệt Trì đứng dậy, lạch cạch một tiếng, đèn bật lên.

Chiều đến, Lý Nguyệt Trì đến thư viện trả sách. Lúc bước ra khỏi cửa thư viện, điện thoại vang lên.

Điền Tiểu Thấm nói: "Lý Nguyệt Trì...... cậu tới văn phòng thầy Đường đi."

"Bây giờ sao?"

"Ừ, bây giờ...... Nhanh lên."

Lý Nguyệt Trì đi rất nhanh, mưa lúc này càng rơi nặng hạt. Những hạt mưa ghim vào da thịt anh, xúc cảm trơn trượt.

Văn phòng của giáo sư Đường đang đóng cửa, Lý Nguyệt Trì cầm ô đứng trước cửa, vẫy vẫy cánh tay để bớt nước rồi giơ lên gõ cửa.

Điền Tiểu Thấm ra mở cửa với vẻ lo lắng trên mặt. Lý Nguyệt Trì đi vào văn phòng, thấy giáo sư Đường đang cầm bút lông chậm rãi viết một bức thư pháp.

"Hai em lại đây ngồi di." Giáo sư Đường ân cần nói.

Hai người ngồi xuống, hình như nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn ngày hôm qua, Lý Nguyệt Trì khẽ rùng mình. Tới khi giáo sư Đường buông bút lông, cổ áo ướt phân nữa của anh cũng đã khô.

"Lại đây nhìn thử xem, thấy thầy viết thế nào?"



Tờ giấy trước mặt viết một hàng chữ đen: "Quân tử bất trọng, tắc bất uy; học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỉ giả. Quá tắc vật đạn cải"

"Đoạn này trích từ 《 Luận Ngữ 》của Khổng Tử, ý nói rằng một người quân tử nếu không phải là người trung hậu đường hoàng sẽ không có uy nghiêm, kể cả có đọc sách, thứ học được cũng sẽ không bền vững chắc chắn. Người quân tử khi làm việc gì đều phải giữ vững cho mình hai nguyên tắc trung và tín làm chủ. Không kết bạn với người không giống mình, có sai phải biết sửa."

Giáo sư Đường chậm rãi nói hết, không đợi họ trả lời liền cười nói: "Bức tranh chữ tặng cho hai em."

Điền Tiểu Thấm trố mắt nói: "...... Cảm ơn thầy."

"Được rồi, giờ vào việc chính," giáo sư Đường ngồi xuống, giọng điệu nhàn nhạt, "Hiện tại chỉ có ba thầy trò chúng ta, hai em là học trò của thầy, là người một nhà, nên cứ việc thẳng thắn với thầy."

Điều hòa ở đối diện thổi vào Lý Nguyệt Trì, thật lạnh.

"Trưa nay bên Thánh Khoa có liên hệ với thầy, nói Vương Lệ Lệ đã thừa nhận."

Lý Nguyệt Trì rũ mắt xuống thấy trên cánh tay mình nổi da gà.

"Vương Lệ Lệ nói, cô ta đã liên kế hoạch với hai em rồi trộm chở đi mười hai thùng thiết bị để bán chúng ra ngoài."

Lý Nguyệt Trì chậm rãi ngẩng đầu.

"Cô ta nói với hai em như vậy sao?" Nét mặt giáo sư Đường vẫn luôn bình tĩnh, "Phía Thánh Khoa muốn trình báo cơ quan chức năng, nhưng thầy ngăn lại. Các em thử nghĩ xem, nếu Vương Lệ Lệ đến đồn công an ghi lời khai, thì chuyện này hết đường cứu vãn —— bây giờ chỉ có ba người chúng ta, ai trong hai em nói cho thầy biết chuyện là như thế nào?"

Chỉ mới nói mấy câu mà gương mặt Điền Tiểu Thấm đã biến sắc, trắng bệch, đôi môi đang run rẩy khẽ nhếch lên, cô như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào.

"Thầy Đường," Lý Nguyệt Trì cảm thấy đầu óc trống rỗng, "Bọn em không làm gì cả."

"Thật không?" Giáo sư Đường khẽ thở dài, "Danh sách này là do hai em ký tên—— à, em không có ký trên đó. Nhưng Vương Lệ Lệ nói là hai em và cô ta cùng nhau đem mấy thùng thiết bị ra ngoài. Thánh Khoa đưa đến tổng cộng 74 thùng, danh sách bọn em xác nhận chỉ có 62 thùng, bên bệnh viện cũng nhận được 62 thùng."

"Thầy, em, em không biết thầy đang nói gì......" Điền Tiểu Thấm lùi lại một bước, hoang mang lo sợ nói, "Bọn em không làm loại chuyện như vậy......"

"Thầy biết, gia đình hai em đều khó khăn, lại còn con ngoan trò giỏi," giáo sư Đường nói giọng ân cần như đang thuyết phục, "Đời người rất dài, vì những suy nghĩ sai lệch mà gây ra sai phạm là vô cùng bình thường. Bây giờ, hai em nói thật cho thầy thì vẫn còn kịp."

Điền Tiểu Thấm rít lên nói: "Thầy, bọn em thật sự ——"

"Thế này đi," giáo sư Đường ngắt lời, "Bây giờ hai em đi về suy nghĩ cho thấu đáo, ngày mai lại tới tìm thầy. Thầy sẽ nói với bên Thánh Khoa một tiếng để họ tạm thời không trình lên công an. Đợi hai em suy nghĩ thật kỹ, bằng lòng nói thật với thầy rồi chúng ta lại tìm cách giải quyết sau."

Lý Nguyệt Trì trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng đang ôm laptop chơi game.

Kết thúc ván game, người bạn đó quay đầu lại: "Nguyệt Trì, cho tôi mượn cái nồi của ——" còn chưa dứt câu, vẻ mặt như đang thấy quỷ xuất hiện trên mặt cậu ta.

"Trời, Nguyệt Trì, cậu sao vậy?" Bạn cùng phòng vội vàng đứng lên, "Sao lại ướt dẹp thế này......"

Toàn thân Lý Nguyệt Trì ướt sũng, từng giọng nước lăn xuống ngọn tóc rồi rơi xuống nền. Anh hồi thần lại, thấp giọng nói: "...... Tôi quên mang dù." Dù để ở cửa văn phòng giáo sư Đường.

"Quên mang dù thì cậu gọi điện cho tôi, tôi lái xe tới đón cậu," bạn cùng phòng nói, "Cậu lo thay đồ đi, coi chừng bị bệnh giờ."

Lý Nguyệt Trì đứng dậy, chậm chập đi vào phòng tắm. Anh không biết liệu mình có mắc bệnh chưa vì mũi đang bị nghẹt và đầu óc thì tê dại.

Cho đến khi được dòng nước ấm xối lên người, anh mới thấy tỉnh táo được một ít. Tiếng khóc bất lực của Điền Tiểu Thấm hãy còn văng vẳng bên tai, từng lời nói của giáo sư Đường vẫn còn vô cùng rõ ràng. Lý Nguyệt Trì lau mặt, sự mờ mịt vẫn còn bao quanh anh. Vì sao Vương Lệ Lệ lại vu khống họ? Những ngày ở Đại Ngộ bọn họ rất hòa thuận, cũng không hề có phát sinh mâu thuẫn gì.

Cái cảm giác lúc này hệt như...... vào ngày ba anh được chẩn đoán là mắc bệnh bụi phổi vậy. Ban đầu, chỉ là những cơn ho, dù có uống thảo dược vẫn ho sù sụ nên phải tìm thầy thuốc trong thôn tới khám bệnh. Vị bác sĩ đó bắt mạch cho ba anh xong rồi nó, không nghiêm trọng đâu, chỉ là phổi bị nóng quá thôi, thời gian này đừng hút thuốc.

Đêm đó sau khi về nhà, ba anh bỗng nhiên ho ra một vũng máu đen trên sàn.

Ngày hôm sau lên bệnh viện huyện để chụp hình, bác sĩ hỏi, ông làm ở đâu?

Sơn Tây.

Mỏ than?

À, vâng.



Anh bị bệnh bụi phổi điển hình, bệnh nghề nghiệp của những công nhân làm việc ở mỏ than, mau nhập viện chữa trị đi.

Lúc này, chính là cảm giác của ngày xưa ấy.

Lý Nguyệt Trì tắm xong, thay đồ rồi ngồi trong ký túc xá. Anh buộc mình phải thật bình tĩnh lại để nghĩ cách giải quyết chuyện này. Lý Nguyệt Trì nghĩ, thứ nhất, anh và Điền Tiểu Thấm đang bị vu khống, họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện mà mình chưa hề làm. Thứ hai, mọi thứ đều phải có chứng cứ, hiện tại Tháng Khoa chưa trình báo công an, nhưng phía Thánh Khoa và thầy Đường đã đơn phương tin vào những gì Vương Lệ Lệ nói, có lẽ sẽ tốt hơn nếu báo công an. Vương Lệ Lệ nói ba người họ cùng nhau mang 1 thùng thiết bị ra khỏi nhà kho, vì thế, công an chắc chắn sẽ tổng hợp nhân chứng vật chứng, và sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng. Thứ ba, Vương Lệ Lệ trộm thiết bị mà cậu và Điền Tiểu Thấm đều không phát hiện nên liệu hai người họ có bị yêu cầu bồi thường do làm thất thoát tài sản không? Họ sẽ phải bồi thường bao nhiêu? Anh kiếm đâu ra tiền để bồi thường đây?

Thứ tư là, anh thật sự rất muốn gặp Đường Hành ngay lúc này, muốn ôm cậu, cho dù không nói lời nào với nhau cũng không sao cả.

Lý Nguyệt Trì nhắn tin cho Đường Hành: Gọi điện thoại cho em được không?

Đợi nửa tiếng Đường Hành vẫn không hồi âm.

Lý Nguyệt Trì gọi điện cho cậu, Đường Hành tắt máy.

"Tôi đi mua cơm đây Nguyệt Trì," bạn cùng phòng nói, "Có cần mua cơm cho cậu không?"

"Cảm ơn, tôi đi bây giờ."

"Cậu xuống căn tin hả? Vậy mua cơm giúp tôi được không?"

"Tôi đi...... gặp bạn."

"À, vậy tôi và cậu cùng đi."

Mãi đến khi khóa cửa phòng ký túc xá, Lý Nguyệt Trì nhận ra anh không mang dù nên phải đi cùng với người bạn này. Mưa càng lúc càng lớn, mới hơn 5 giờ chiều mà trời nhá nhem tối, đèn đường trong khuôn viên trường vẫn chưa bật, mưa rơi làm càng làm cho tầm nhìn thêm mờ mịt.

Như thể toàn bộ đại học Hán Dương đều biến thành vùng quê tăm tối với những mái nhà tranh dột nát của anh.

Lý Nguyệt Trì không đi nhờ cùng người bạn đó xuống lầu, khi còn cách tòa nhà chung cư dành cho giáo viên, công nhân viên một khoảng, hai người tạm biệt nhau rồi anh chạy sang đó.

Bộ đồ mới thay lại bị mưa làm ướt. Anh chạy vọt vào hàng hiên, giũ nước trên tóc mình.

Không nhộn nhịp như khu ký túc xá của sinh viên, chung cư của giáo viên, công nhân viên chức vô cùng im ắng. Lý Nguyệt Trì đứng ở lối vào hành lang bấm gọi cho Đường Hành lần nữa, vẫn tắt máy.

Anh nhẹ nhàng bước lên lầu, đứng trước cửa nhà Đường Hành. Anh nghĩ có thể cậu và mẹ cậu đã ra ngoài và quên mang di động, rồi điện thoại lại hết pin. Nếu đợi lát nữa họ trở về...... Cũng may những chung cư kiểu cũ thế này đều có sân thượng, dù nhà Đường Hành ở tầng trên cùng nhưng vẫn còn một cầu thang nữa để đi lên tần thượng. Nếu họ về, anh có thể chạy lên cầu thang này để lánh tạm

Hàng hiên ngột ngạt và nóng bức, mồ hôi và nước mưa trộn lẫn vào nhau, chẳng mấy chốc, đèn cảm ứng bằng âm thanh vụt tắt, Lý Nguyệt Trì nhớ lại hôm ấy, anh và Đường Hành đứng trên hàng lang tối tăm mà hôn nhau.

7 giờ rưỡi tối, điện thoại Lý Nguyệt Trì còn 34% pin.

Điện thoại Đường Hành vẫn cứ tắt máy. Lý Nguyệt Trì gọi cho Tưởng Á.

"A lô" đầu dây bên kia của Tưởng Á là tiếng nhạc nhịp nhàng, "Em không biết cậu ấy đi đâu hết, hôm qua em bay về Bắc Kinh rồi!"

"Công ty cậu...... Có việc sao?"

"Đúng vậy, chị Lâm lại muốn bọn em tham gia một hoạt động mới. Đường Hành sống chết không chịu về, mệt!"

"Tôi biết rồi." Lý Nguyệt Trì nói.

Những giây cuối cùng trước khi điện thoại hết pin, Lý Nguyệt Trì thấy thời gian trên màn hình là "21:07". Anh thậm chí nghĩ, chẳng lẽ mẹ Đường Hành bệnh nặng quá nên phải vào bệnh viện truyền dịch rồi sao? Bệnh viện gần nhất là bệnh viện của trường, dù sao cũng chỉ là cảm mạo chắc không tới mức phải đến bệnh viện lớn.

Anh nghĩ có lẽ anh nên đi tới bệnh viện của trường xem sao.

Lý Nguyệt Trì giật giật hai chân tê cứng, theo động tác của anh, ngọn đèn cảm ứng lại sáng lên. Anh bước xuống hai bậc cầu thang, quay đầu lại nhìn về cửa nhà Đường Hành.

Ngay lúc này, trong chớp nhoáng, anh nghe được một tiếng vang giòn giã, tiếng thủy tinh bị vỡ vụn

"Đường Hành!" Tiếng người phụ nữ hét chói tai từ trong cánh cửa vọng ra, "Con dám đi. Con mà đi thì hôm nay mẹ cũng không sống nổi được với con!"

- ------HẾT------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.