Không thể không thừa nhận, khi Lý Nguyệt Trì nói câu "Nghĩ quá nhiều", sau lưng Đường Hành lập tức tê dại.
Cảm giác ấy giống như khi Phó Lệ Linh dẫn cậu đi cắt tóc hồi còn bé, thợ cắt tóc dùng dao nhẹ nhàng cạo phần tóc con ở sau gáy cậu —— cảm giác ngứa ran tê dại chạy sóng lưng, kéo dài từ tai đến eo.
Đường Hành không dám nhìn Lý Nguyệt Trì, gương mặt nóng hổi, nói: "Không phải cho anh thiệt mà...... Là An Vân và Tưởng Á kêu em uống một viên để phòng ngừa hậu họa gì đó......"
Lý Nguyệt Trì vươn tay chạm vào má Đường Hành, thấp giọng nói: "Em uống chưa?"
"Tất nhiên là không......"
"Ừ," anh cười, ánh mắt như làn nước lướt qua thân thể Đường Hành, rồi dừng lại trên bộ phận đã có phản ứng kia, "Anh cũng cảm thấy là không cần."
Đường Hành lấy hết can đảm, giương mắt nhìn thẳng vào anh.
Tiếng mưa xối xả vang vọng ngoài cửa sổ, ánh đèn trong phòng tranh tối tranh sáng, không gian huyền nào tựa như một tấm lưới mềm bao bọc hai người họ lại với nhau.
Cậu đã ngắm nhìn gương mặt Lý Nguyệt Trì không biết bao nhiêu lần, cũng thấy qua nhiều nét biểu cảm của anh, xa cách, lạnh nhạt, nhẫn nhịn, dịu dàng...... Nhưng mà lúc này lại rất khác. Gương mặt Lý Nguyệt Trì gần trong gang tấc, rõ ràng đến mức có thể thấy được phần tóc hai bên thái dương anh đang lấm tấm mồ hôi, có nếp nhăn nhẹ nơi đuôi mắt anh, và vài sợi râu lún phún chưa cạo trên cằm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]