Lý Nguyệt Trì ngạc nhiên nhướng mày lên, anh còn chưa kịp nói gì thì Đường Hành đã vội giải thích "Em không có ý gì khác, chỉ là...... Nếu anh không muốn về ký túc xá thì......" Từ từ, nói vậy hình như cũng không đúng lắm, Lý Nguyệt Trì có vẻ gì là không muốn quay về ký túc xá đâu cơ chứ?
Nhưng phải giải thích như thế nào mới đúng đây? Dù anh có là một cơn gió thoảng, cũng chỉ muốn ôm trọn anh trong tay mình. Đường Hành không rõ vì sao bản thân lại lo được lo mất như vậy. Lý Nguyệt Trì từng có bạn gái—— thì cũng là chuyện bình thường thôi mà, không phải sao? Chẳng phải cậu đã chấp nhận chuyện này rồi sao? Vậy sao giờ đây lại hoang mang như vậy, lại cảm thấy Lý Nguyệt Trì như một chiếc bóng, sẽ nhân lúc những đêm mưa rơi, khi bóng tối phủ kín khắp lối, mà về lại với núi rừng bao la và không bao giờ quay lại nữa. Thật lạ —— sao cậu lại có suy nghĩ như vậy nhỉ.
"Em không phải có ý kia đâu," Đường Hành khó khăn giải thích, không đầu không đuôi nói, "Trong nhà không có ai hết."
Lý Nguyệt Trì cười cười, thấp giọng hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên...... anh có thể ngủ ở thư phòng, trong thư phòng có giường."
"Anh ở ký túc xá ngủ cũng ngon mà."
"À," Đường Hành nhìn anh, khô khan nói, "Vậy thì anh...... đi vô đi."
Lý Nguyệt Trì gật đầu: "Mai gặp."
Anh nói xong liền xoay người muốn đi, động tác dứt khoát. Đường Hành lại gọi: "Lý Nguyệt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]