*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hành xoay người chạy ra ngoài, vừa mở cửa ra, cậu đâm thẳng vào Lư Nguyệt. Cô bị đụng trúng liên tục lùi bước về phía sau, chân bị trượt, ngã ngồi trên mặt đất.
Trưởng khoa Từ đứng bên cạnh, có vẻ không dám tiến lên, chỉ có thể cắn răng mắng: "Mấy người làm cái gì ở đây! Điên hết rồi à?!"
Đường Hành nhìn Lư Nguyệt. Dáng người cô nhỏ nhắn, mái tóc ngắn đen tuyền, mặt sđeo kính, cực kỳ giống sinh viên. Lúc mới đến trường, Lư Nguyệt đối xử với cậu rất lãnh đạm, không hề coi cậu là "Đàn em". Khi ấy, Đường Hành còn nghi ngờ có phải mình có đã làm gì sai phật lòng cô hay không. Sau này tiếp xúc nhiều mới biết Lư Nguyệt là người như vậy, ít lời, sống nội tâm, không có cảm giác tồn tại. Dường như cuộc sống của cô đơn giản tới mức không cần dùng ngôn ngữ để giao tiếp, chỉ có đọc sách và đọc sách, tốt nghiệp tiến sĩ, đi dạy, kết hôn rồi sinh con —— đơn giản và thuận lợi.
"Đàn em," Lư Nguyệt cuộn tròn cơ thể lại, vẻ mặt bình tình hệt như Tôn Kế Hào, "Em thật sự không biết gì sao?"
Hai chân Đường Hành mềm nhũn, gần như sắp ngã gục xuống đất.
Lại là những lời này.
Cậu nhào đến, đôi tay siết lấy vai Lư Nguyệt: "Chị nói vậy là có ý gì,...... Đàn chị, em nên biết cái gì, em ——"
"Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-phuong-nam/3118544/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.