*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giây phút này, đầu óc Đường Hành trống không, chợt cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng đen —— lời này nghe ra thật kỳ lạ, làm gì có thứ gọi là ánh sáng đen? Nhưng quả thật là có một tia sáng đen lóe lên, giống như khi kết thúc một bộ phim điện ảnh, màn hình tắt ngúm và đen kịt.
Một màu đen vô tận ập tới, là bầu trời đêm thời tiền sử.
Hai giây, hoặc là lâu hơn một chút, Đường Hành mới ý thức được, cái cậu thấy là con ngươi của Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì buông tay, Đường Hành đột ngột lui về phía sau một bước, môi mấp máy nhưng lại không nói gì. Môi cậu vừa mới dán lên môi Lý Nguyệt Trì, Đường Hành vẫn chìm trong cơn mơ màng, não, thanh quản và miệng cậu như bị tách rời.
Nét mặt Lý Nguyệt Trì vẫn một vẻ trầm tĩnh, nhìn cậu: "Cậu hài lòng chưa?"
Một hồi lâu, Đường Hành mới ngây thơ hỏi: "Gì cơ?"
"Cậu cho tôi tiền không phải là muốn làm vậy sao?" Lý Nguyệt Trì nói rất chậm rãi và thong thả, "Như vậy đủ chưa?"
"Tôi ——"
"Muốn nhiều hơn cũng không được," Lý Nguyệt Trì cười cười, "Tôi không thể làm hơn được nữa, đây là giới hạn."
Cho nên ý anh là ——
Đường Hành giơ tay lên, mờ mịt chạm vào môi mình, vẫn là hai cánh môi mỏng, trừ việc chúng đang hơi run thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-phuong-nam/3118511/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.