"Anh không cần giả mèo khóc chuột!"
Phong Linh nhíu mày từ chối khi hắn ngỏ ý muốn bôi thuốc cho mình.
Vừa mới chui từ nhà tắm ra đã thấy bạn người yêu ngồi chờ sẵn, lại còn đến cầm tay cô nhìn nhìn như chưa từng xảy ra chuyện tranh cãi gì trước đó.
"Em nghĩ anh là người như vậy à?" Hắn nghiêm túc hỏi lại.
Thú thật mà nói, mỗi khi hắn nghiêm mặt, Phong Linh cũng có một chút rén, không khó hiểu vì sao mấy đứa học sinh trong trường lại sợ hắn như sợ cọp.
Cô vô thức nuốt nước bọt, một lúc sau mới chìa tay ra muốn lấy hộp thuốc:
"Đưa em tự bôi."
"Bớt bướng đi! Đưa tay đây!" Hắn kéo tay cô lại, chăm chú xem xét vết đỏ đang dần chuyển sang tím, lại lấy hộp thuốc vừa bôi vừa xoa bóp nhẹ lên vết thương.
Phong Linh mím môi, quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng thái độ vẫn còn giận lẫy.
Cứ tưởng sẽ im lặng như thế, đột nhiên Đỗ Đăng Khoa lên tiếng trong khi tay vẫn xoa bóp đều đều:
"Nó là anh trai của anh. Song sinh." Hắn nói bằng cái giọng đều đều thản nhiên như kể một câu chuyện của ai đó chứ không phải của mình.
Có chút bất ngờ, Phong Linh quay lại nhìn hắn chằm chằm. Cô hiểu là Đỗ Đăng Khoa đang muốn nói đến người con trai giống hắn như đúc ở trung tâm thương mại, nhưng ở góc độ này không thể nhìn được ánh mắt của hắn, không biết tâm trạng của hắn đang như thế nào.. Cô định lên tiếng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3371764/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.