Một câu nói của ông ấy làm cho Hải Quỳnh ngỡ ngàng, mẹ con Thiên Minh cũng ngơ ngác, sau đó bà ấy đánh nhẹ vào cánh tay con trai:
"Không đến lượt con lo." Nói xong thì mặc kệ đứa con trai đang "lo bò trắng răng", bà ấy tiếp tục làm thủ tục bảo lãnh.
Hải Quỳnh vẫn còn chưa tiêu hóa được tin tức.
Có người bảo lãnh?
Ai?
Đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, vội chạy đến hỏi vị cảnh sát:
"Là ai bảo lãnh cho cháu ạ?"
"Chuyện đó cháu không cần biết đâu."
"Rất cần ạ! Có phải bố mẹ cháu không? Là Lê Hải hay Bùi Thị Hoa ạ?"
"Không phải. Cháu về nhà đi! Đừng làm phiền đến người khác chứ." Ông chú cảnh sát vẫn một mực không chịu tiết lộ danh tính người đó.
Một nỗi thất vọng chợt dâng lên, trong giây phút vừa rồi, Hải Quỳnh đã hy vọng biết bao người bảo lãnh mình là bố hoặc mẹ, vì ít ra như thế là họ còn nhớ đến mình..
Mẹ Thiên Minh đứng một bên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Bà ấy đang làm thủ tục cho con trai về nhà, còn con bé này đã được bảo lãnh rồi mà còn làm phiền khiến mọi người mất thêm thời gian.
Thiên Minh đến kéo Hải Quỳnh ra:
"Cứ về nhà đã, sau đó hỏi thăm sau cũng được. Khuya rồi, đợi một lát mẹ mình đưa cậu về luôn."
"Không cần đâu. Mình tự về được." Hải Quỳnh nhận ra cái nhíu mày lúc nãy nên cũng không dám làm phiền lần nữa, liền quay lại cúi chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3348604/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.