"Muốn tôi tha cho nó?" Hắn nhìn cô nghiêm túc.
Phong Linh gật đầu cái rụp.
"Điều kiện gì cũng được?"
Cô hơi ngập ngừng nhưng vẫn gật đầu.
Thiên Minh nói lớn:
"Phong Linh!"
Cậu ta xuống xe định đi đến thì bị đám thanh niên xung quanh ngăn lại. Một mình cậu ta không thể nào chống lại được, chỉ bất lực hét lớn:
"Đừng có đồng ý với nó!"
Hải Quỳnh đứng một bên, không biết làm gì ngoài việc khóc.
Phong Linh mặc kệ, cô nhìn Đỗ Đăng Khoa:
"Thế cậu muốn gì?"
"Lên xe đi! Tối nay em sẽ ngồi sau xe của tôi. Vinh dự này không phải ai muốn cũng được đâu." Hắn lại trưng ra cái mặt nhăn nhở thường ngày.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong đã có một giọng con gái cất lên đầy bất mãn:
"Khoa! Anh đã nói hôm nay chỗ đó là của em mà."
"Em thì để hôm khác!" Hắn quay sang cười với nó.
Rồi lại quay về với con bé đang níu xe mình:
"Thế nào?"
Phong Linh nuốt nước bọt cái ực:
"Để bọn họ về!"
"Là nó tự tới, tôi thách chứ không ép." Hắn nhếch môi.
"Sau này cả trường không ai được bắt nạt bọn họ."
"Chuyện nhỏ!"
"Không cần quỳ xuống xin lỗi." Phong Linh lại tiếp tục thương lượng.
"Chỉ cần em thôi!" Đỗ Đăng Khoa đưa ngón tay trỏ quẹt lên cằm của cô, trêu ghẹo.
Thế là trong tiếng huýt sáo hô hào của đám thanh niên xung quanh, Trần Phong Linh thở mạnh, đưa tay nhận lấy cái nón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3344380/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.