Sáng hôm sau đến lớp, Hải Quỳnh cảm nhận được ánh mắt của mọi người trong trường đều dồn cả vào mình, còn nghe được tiếng xì xầm bàn tán cùng tiếng cười khúc khích len lỏi đâu đó. Cô cúi gầm mặt, bước thật nhanh vào lớp.
"Hi! Ba tỷ! Chào buổi sáng!"
Tiếng nói lanh lảnh của Rita vọng lên từ cuối lớp, theo đó là những tiếng cười ồ lên hưởng ứng. Bình thường nó đi học rất trễ, hôm nay lại cất công đến sớm chỉ để xem bộ dạng thảm hại của đứa mà nó ghét nhất.
Hải Quỳnh cắn chặt răng, đi đến vị trí của mình ngồi xuống, cố gắng không để tâm đến bọn họ.
Cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm đang nhìn mình, Rita quay lại nhìn An Vũ, nó chả ngại ngùng gì mà lớn tiếng nói oang oang cho cả lớp nghe:
"Cậu trừng mình làm gì? Chuyện bố mẹ nó mượn tiền người ta rồi bỏ trốn để người ta đến tận trường đòi là lỗi của mình sao? Tiền đó là tiền để nó ăn học đấy, cũng phải tự biết xấu hổ đi chứ!"
"Cậu bớt nói không ai nói cậu câm đâu!" Diệp Chi nhịn không được chỉ muốn xông lên tát cho con nhỏ lì lợm đó vài phát.
Nhưng không ngờ lần này, Rita lại được mấy đứa trong lớp bênh vực.
"Rita nói có sai đâu, nếu là mình thì mình nghỉ học rồi."
"Mặt mũi nào mà dám vác mặt lên trường như thế, không thấy nhục à?"
"Mặt cậu ta chắc cũng dày ngang ngửa với bố mẹ cậu ta. Cha nào con nấy mà."
Phong Linh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3343434/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.