Không đủ kiên nhẫn để nhìn Diệp Chi kẻ mắt, An Vũ kéo tay Hải Quỳnh đi ra cửa:
"Mặc kệ nó, đi thôi!"
"Xong rồi đây! Xong rồi đây!" Diệp Chi bỏ vội cây eyeliner vào balo rồi mang vội lên vai chạy theo. Được vài giây, cô nàng lại hét lên với cái giọng cá heo của mình:
"Phong Linh! Cậu rớt dâu à?"
"Hả?" Trần Phong Linh đần mặt ra, đưa tay ra sau.
"Chết rồi!"
An Vũ nhanh hơn Hải Quỳnh, bước nhanh đến, xoay người Phong Linh lại, trên chiếc váy đồng phục màu beige là một mảng màu đỏ nâu nhức mắt. Cô nhíu mày nhìn cô bạn cứ như muốn nói:
"Cậu tới tháng mà không nhận ra à?"
Ấy vậy mà thanh niên kia hiểu thật, nhăn mặt:
"Mình có không đều, với cả chả có dấu hiệu gì cả."
Diệp Chi làm mặt bất lực, thở dài, khoanh hai tay trước ngực, cái miệng nhỏ liến thoắng:
"Các cậu cứ hối mình, cuối cùng người trễ nhất chả phải là mình, thấy chưa.."
Hải Quỳnh đi đến, ngắt lời:
"Diệp Chi và An Vũ đi trước đi! Mình đợi Phong Linh."
"Thôi các cậu cứ đi đi! Mình vào thay đồ nhanh thôi, mình có cách để vào được trường dù cổng có đóng đi chăng nữa, hì hì! No problem." Trần Phong Linh nhanh nhảu đẩy cả ba ra cửa, cô cũng không muốn phiền đến bạn mình, trễ thì trễ vậy.
Thế nhưng An Vũ lại phán:
"Chưa chắc!"
"Không đến mức xui như vậy chứ?"
Phong Linh cười xòa cho qua, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt nhỏ "phù thủy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-troi-cua-gio/3332300/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.