Chương trước
Chương sau
Minh Nguyệt nhìn về một mảng tuyết trắng phía trước nói:

"Mà nghĩ đến cũng cảm thấy lạ sao A Cẩm lại nói với cậu những lời đó"

Lý Chiêu Dương khó hiểu quay lại nhìn Minh Nguyệt,Minh Nguyệt thấy ánh mắt của cô cũng giải thích:

"Không phải A Cẩm nói với cậu nếu ở trong phủ Tổng Binh thì phải cẩn thận đó"

Lý Chiêu Dương nghe vậy cũng im lặng không đáp nhìn về phía trước nghĩ "Thật khó hiểu, cẩn thận khi ở phủ

Tổng Binh, cái chết của các người hầu trong phủ,cần thận với Thừa Quân, Thừa Quân ăn chơi trác táng hại đời nhiều cô gái,...Khoan đã, không lẽ,..."

Minh Nguyệt lúc này cất tiếng:

"Anh Anh hình như tớ nghĩ ra gì đó,..."

Lý Chiêu Dương gật gật đầu, Minh Nguyệt liền cười nhẹ nghĩ "Nếu mình đoán không lầm thì mọi chuyện đều có liên quan đến Thừa Quân và Thừa Phu Nhân, chỉ cần biết được A Cẩm có quan hệ với hai người này hay không mọi chuyện đều sáng tỏ".

Hai người nhìn nhau thì cảm nhận được một khí tức quen thuộc,Minh Nguyệt mí mắt và khóe miệng giật giật nói:

"Đến nữa rồi đó"

Lý Chiêu Dương nhìn Minh Nguyệt nói:

"Có chạy không"

Minh Nguyệt gật đầu nước mắt hai hàng nói:

"Chạy chứ"

Đông Xuyên lúc này ở phía sau gầm lớn :

"MINH NGUYỆ!!!!!!!!!"

Minh Nguyệt nghe tiếng gầm mà giật thót cả tim,hai người một mạch chạy về phía trước Minh Nguyệt ngoái đầu lại nói:

"Đều là hiểu lầm ngươi cần thù dai như vậy không hả!!!!! Ta chỉ lừa ngươi có hai lần ngươi cần tức giận như vậy không!!!"

Đông Xuyên đuổi theo cả hai người nói lớn:

"Ngươi dùng tên ta đi thanh lâu!!!Hại ta giữa trời tuyết rơi xuống hồ nước!!!!Rồi hại ta xông vào nhà dân đánh nhau rồi để ta lại giải quyết!!!!Ta không bắt ngươi về xử lý ta liền theo họ của ngươi!!!!!!



Lý Chiêu Dương chạy bên cạnh Minh Nguyệt nửa con mắt nói:

"Nguyệt Nguyệt,cậu gây hoạ nhiều quá"

Minh Nguyệt cười khô nói:

"Tớ hết cách mà "

Minh Nguyệt nắm tay Lý Chiêu Dương đạp không bay lên nóc nhà canh chuẩn thời cơ Đông Xuyên cũng chuẩn bị

nhảy lên thì Minh Nguyệt nhanh chân đá một cái thúng lớn khiến cái thúng đó úp lên đầu Đông Xuyên, Minh

Nguyệt thừa cơ hội nói:

"Chạy thôi, chạy thôi"

Hai người liền chạy mất Đông Xuyên bị cái thúng úp trên đầu, lập tức lấy ra nói lớn:

"MINH NGUYỆT ĐỨNG LẠI CHO TA!!!!"

Một bà lão từ trong nhà đi ra thấy cái thúng của mình bị Đông Xuyên làm hỏng liền quát:

"Ngươi đang làm gì đó hả, cướp đồ sao làm hư đồ nhà ta rồi"

Đông Xuyên thấy vậy liền giải thích với bà lão:

"Không, không phải đâu, là, là, là,..."

Bà lão tức giận nói:

"Mau đền cái thúng cho ta"

Đông Xuyên liền cố gắng cười ngượng lấy một xâu đồng xu đưa cho bà lão nói:

"Được được"

Đông Xuyên trong lòng căm phẫn tới cùng cực nghĩ "Minh Nguyệt đừng để ta tóm được ngươi".

Minh Nguyệt và Lý Chiêu Dương sau khi thoát được Đông Xuyn đã một mạch đi đến thanh lâu,Tú Bà khi thấy Lý

Chiêu Dương liền gật đầu chào hỏi cả hai được Tú Bà đưa vào một căn phòng cho khách khá đơn giản không

trang trí thái như trong các căn phòng, Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt ngồi trên ghế, Tú Bà đứng trước bọn họ.



Tú Bà nhìn hai người hỏi:

"Hai vị đến tìm ta không biết có chuyện gì không vậy ạ "

Minh Nguyệt không muốn vòng vo vào thẳng vấn đề :

"Không biết những kỹ nữ trong thanh lâu của ngươi có hoàng cảnh như thế nào vậy"

Tú Bà nghe câu hỏi có chút không hiểu ý của bọn họ muốn hỏi là gì nhưng vẫn trả lời:

"À đa phần đều là vì cần tìm mới tìm đến có một số người là bị bán vào đây,các vị biết đấy làm ăn mà"

Minh Nguyệt nhìn nhìn Tú Bà, Tú Bà liền bình tĩnh nói tiếp:

"A Cẩm cũng là người đặc biệt được bán vào đây nghe nói nhà cô ấy khá không có điều kiện nên mới bị gia đình ép vào đây cùng một số người khác, nhưng các vị biết không từ khi có A Cẩm thì việc làm ăn của ta ngày càng phất lên có thể nói A Cẩm là một cô gái tốt nhưng số phận thì không được tốt lắm"

Lý Chiêu Dương nhìn Tú Bà nói:

"Thì ra là vậy,vậy bà có biết sinh hoạt hằng ngày của A Cẩm cô nương thế nào"

Tú Bà nghĩ nghĩ một lúc lại đáp:

"A Cẩm bình thường ít khi chịu ra ngoài lắm,tới giờ làm việc thì đi làm việc hầu như toàn bộ thời gian đều ở lại trong phòng rất ít khi ra ngoài "

Lý Chiêu Dương nhìn Tú Bà cười nói:

"Vậy hai lần khi có vụ án xảy ra trước đó tại sao A Cẩm cô nương lại có mặt vậy"

Tú Bà nghe vậy thì đáp:

"Lần đó tôi cũng thấy khá kỳ lạ dù trong thanh lâu có rất nhiều vãi lụa gấm vóc bình thường A Cẩm không để ý mấy chuyện y phục cho lắm nhưng mấy ngày hôm đó A Cẩm đều muốn tự mình ra ngoài mua rất nhiều đồ"

Minh Nguyệt cau mày:

"Mấy ngày,..."

Tú Bà nói:

"A Cẩm đã ra ngoài ba ngày liên tiếp chỉ để mua đồ thiết yếu thôi,sau đó cô ấy còn đi dạo khắp thành nữa"

Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt nghe vậy thì cau mày nghiêm trọng,Minh Nguyệt nghĩ "Vậy là tất cả đều đúng rồi, chuyện bây giờ là tìm ra bằng chứng mà thôi".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.