Chương trước
Chương sau
Huyện Lệnh thấy cả hai trên Công Đường lại hỗn xược không cúi đầu hành lễ liền nói:

"Hai ngươi tại sao không quỳ xuống"

Minh Nguyệt cười khẩy nói:

"Bảo bọn ta quỳ xuống hành lễ với ông,ông nhận nổi không "

Huyện Lệnh chưa kịp phản bác lại với cách hành xử kiêu ngạo của Minh Nguyệt thì Lý Chiều Dương chỉ cười nhẹ nhàng nói:

"Đại Nhân chúng tôi đến đây là vì muốn hỏi đến vụ án mấy hôm nay của lão bá tánh, Đại Nhân đã có được manh mối gì hay chưa "

Huyện Lệnh liền nói:

"Đây là chuyện của Quan Huyện các ngươi lấy quyền gì tại sao lại nhúng tay vào, các ngươi đến công đường mà không hành lễ đó là tội bất kính các ngươi muốn bị phạt trượng"

Lý Chiêu Dương nghe Huyện Lệnh nói thì nụ cười trên gương mặt tuy dịu dàng nhưng lại nguy hiểm vô cùng:

"Ông có chắc là muốn chúng tôi hành lễ"

Huyện Lệnh nghiêm mặt nói:

"Dân thường hành lễ với Quan Lại là điều hiển nhiên "

Minh Nguyệt khó chịu định ra tay thì Lý Chiêu Dương dùng truyền tâm thức nói với Minh Nguyệt "Nguyệt Nguyệt đừng manh động mượn cơ hội này dạy dỗ những tên tham quan, cũng như cảnh cáo thế lực đằng sau của bà ta

"Minh Nguyệt nghe vậy cũng chỉ im lặng nhìn Huyện Lệnh kia tức giận nói:

"Tôi hy vọng là ông có thể chịu được"

Huyện Lệnh nhìn hai người trong đáy mắt hiện rõ sự khinh thường nói:



"Nếu hai người không hành lễ thì chịu hai mươi đại bản"

Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt không nói gì cả hai đồng loạt đưa hai tay lên để lòng bàn tay úp xuống sau đó tay này chồng lên tay kia thì bên ngoài liền xảy ra dị tượng bầu trời vốn dĩ đã tối bây giờ càng tối hơn trên trời còn kéo theo cả sấm chớp khiến Huyện Lệnh phải giật mình nhưng khi Lý Chiêu Dương và Minh Nguyệt cuối đầu hành lễ thì những tia sét lập tức đánh mạnh vào công đường đánh thẳng lên người của Huyện Lệnh và những tên binh sĩ bên cạnh.

Minh Nguyệt thấy vậy thì ôm bụng cười lớn:

"Hahahahaha,ta đã nói rồi mà,hahaha ông không nhận nổi hahahahaha"

Người Huyện Lệnh bốc khói y phục thì rách nát tóc còn bị sét đánh thành tổ chim, Lý Chiêu Dương chỉ cười cười nói:

"Ta đã nói rồi ông nhận không nổi một cái kính cẩn này"

Hàn Diệt Phong vẫn đang ngồi trong tư phòng yên lạnh nhìn quan sát một địa đồ kỳ lạ biểu tình trên mặt cũng khá nghiêm trọng, lúc này từ bên ngoài cửa sổ một con bướm mang theo những hạt bụi màu tím nhạt bay tới đậu ở vách cửa sổ Hàn Diệt Phong theo bản năng chậm rãi quay đầu nhìn cửa sổ,con bướm màu tím ấy liền truyền tới một tia tâm thức " Thái sư...Chủ nhân có điều muốn nói với ngài,..".

Hàn Diệt Phong trong mắt có chút bất ngờ nhưng cũng vụt tắt lạnh giọng nói:

"Ngươi, là ai"

Tia tâm thức của con bướm liền truyền đến " Ta là truyền tâm của Song Vương Điện Hạ ".Hàn Diệt Phong nghe đến Lý Chiêu Dương thần tình có chút lo lắng nói :

"Anh Anh có chuyện gì sao"

Tia tâm thức được truyền đến " Bên ngoài xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên Chủ Tử muốn ta truyền lời đến ngài rằng cô ấy sẽ quay về sau và hãy giúp ngài ấy từ chối lời đề nghị sẽ tham gia lễ hội cùng Bệ Hạ ".

Hàn Diệt Phong nhìn con bướm màu tím đó bình tĩnh quan sát nghĩ "Đây là cách truyền âm chỉ có trong Kỳ Lân

Vệ sao". Lúc này bên ngoài liền xuất hiện một tia tử điện cực kỳ lớn đánh vào một nơi không cố định.Hàn Diệt Phong nhìn chú bướm nói:

"Anh Anh đang ở đâu"

Chú bướm cũng rất hiểu ý Hàn Diệt Phong tia tâm thức liền được truyền qua " Tôi có thể dẫn đường cho ngài".



Tên Huyện Lệnh lúc này bị doạ cho sợ hãi nhìn Minh Nguyệt tay ôm bụng cười không ngớt còn Lý Chiêu Dương cũng biết Huyện Lệnh vẫn chưa hiểu chuyện gì nên nhẹ nhàng kéo dây buộc tóc màu tím trên đầu xuống mái tóc màu tím được xoã dài qua cả đầu gối nhẹ phấp phới ở không trung, Huyện Lệnh nhìn thấy cả người sợ hãi lập tức chạy tới trước mặt họ quỳ xuống nói:

"Xin thứ tội,là tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra Song Vương Điện Hạ mong ngài thứ tội"

Lý Chiêu Dương chỉ cười cười đưa hai tay buộc lại tóc nói:

"không sao kẻ không biết không có tội"

Huyện Lệnh nhìn qua Minh Nguyệt đã dừng cười từ bao giờ liền hỏi:

"Vậy vị này là,..."

Lý Chiêu Dương nói:

"Ông nhìn cậu ấy mà không biết là ai sao"

Huyện Lệnh nhìn Minh Nguyệt mái tóc và đôi mắt màu xanh của đại dương lắp bắp:

"Biểu, Biểu tượng của, của Hoàng Tộc Bắc Hải, Công Chúa Bắc Hải Minh Nguyệt"

Minh Nguyệt nghiên người nháy mắt nguy hiểm nói:

"Yô, nói đúng rồi,vậy bây giờ chẳng hay bọn ta đã có đủ tư cách nhúng tay vào chuyện này rồi chứ Huyện Lệnh Đại Nhân"

Huyện Lệnh dập đầu liên tục nói:

"Đ,Đ, Được, Được chứ"

Lý Chiêu Dương nhìn Huyện Lệnh nói:

"Vậy thì trước tiên phiền ông đưa tên này đến nhà lao thẩm vấn và cho bọn ta biết về hai cái chết trước đó nếu có thể thì đưa bokn ta đến tận nơi để nhìn hai thi thể kia cũng được ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.