Chương trước
Chương sau
Người đàn ông đó nhìn Minh Nguyệt ngông cuồng cũng không tức giận chỉ cười thích thú nói với Minh Nguyệt:

"Ngoài hai người thì ngươi là người thứ ba có thể đánh bật ta đấy"

Minh Nguyệt khó chịu nhìn người đàn ông, Lý Chiều Dương lúc này nhìn kỹ lại vào lệnh bài đeo trên hồng người đàn ông nghĩ "Người này là,...Đông Xuyên Tướng Quân, hèn gì ban nãy mình lại có cảm giác áp bách như đấu với

Hoàng Thúc vậy" "Người này kiếp trước là trung thần với Bệ Hạ một người mang sức mạnh ngang ngửa với

Hoàng Thúc và Cửu ca của mình nhưng bị cháu của Cửu An Ca, cũng là thanh mai trúc mã của ngài ấy bỏ độc mà chết".

Minh Nguyệt nhìn biểu cảm khiêu khích của Đông Xuyên thì tức giận lao lên nói:

"Lên ta đánh ngươi một trận"

Lý Chiêu Dương không kịp ngăn cản:

"Nguyệt,..."

Đông Xuyên cũng cao hứng cười khẩy nói:

"Được,..."

Minh Nguyệt và Đông Xuyên lao vào đánh nhau,tuy Minh Nguyệt có hơi nhỏ người nhưng vẫn linh hoạt vừa tấn công vừa tránh nghĩ "Ha, không ngờ ngoài Cửu ca vẫn còn người có thể đánh với mình" .Minh Nguyệt cũng hưng phấn càng đánh càng hăng, Đông Xuyên cũng không kém cạnh gì tấn công đáp trả và tránh những đòn hiểm của

Minh Nguyệt rồi nghĩ "Tuổi còn nhỏ mà sức mạnh đã kinh khủng như này sao,thú vị lắm,.." Hai người tuy luôn tấn công vào chỗ hiểm của đối phương nhưng không hề có ý sẽ làm bị thương người kia,binh lính phía sau Đông

Xuyên cũng tròn mắt nhất là cô gái có mái tóc màu trắng y phục màu vàng rất ngạc nhiên.

Lý Chiêu Dương nhìn cô gái có mái tóc màu bạch kim khá xinh đẹp y phục màu vàng đang ngồi trên lưng ngựa liền nghĩ "Thanh mai trúc mã của Đông Xuyên Tướng Quân, Cửu Phi Phi cháu gái của Cửu An Ca".

Cửu Phi Phi ngạc nhiên vì lần đầu tiên có người có thể đánh ngang ngửa với Đông Xuyên nên lập tức rút mũi tên muốn giúp đỡ,Đông Xuyên và Minh Nguyệt thấy Cửu Phi Phi muốn bắn tên thì lập tức tách ra dừng trận đấu,Đồng Xuyên nhìn Cửu Phi Phi nói lớn:

"Phi Phi dừng tay"

Cửu Phi Phi ngơ ngác buông cung tên nói lớn:



"A Xuyên,sao huynh lại thả cho ả,hai người này đột ngột tấn công chúng ta mà"

Đông Xuyên liền nói:

"Không cần muội giúp theo kiểu đó đâu"

Đông Xuyên liền quay sang nhìn Minh Nguyệt nói:

"Rất ấn tượng ngươi tên gì"

Minh Nguyệt đứng cạnh Lý Chiêu Dương kiêu ngạo nói:

"Minh Nguyệt"

Đông Xuyên nhíu mày nói:

"Công Chúa Bắc Hải,đắc tội rồi"

Minh Nguyệt liền phẩy phẩy tay ngạo kiều nói:

"Hừ, không sao,..."

Lý Chiêu Dương lúc này đứng cạnh Minh Nguyệt cúi đầu nói:

"Đông Xuyên Tướng Quân đã lâu không gặp, xin thứ lỗi ban nãy ta cứ ngỡ là người bên ngoài nên mới mạo phạm"

Đông Xuyên ban nãy cũng đã nhận ra Lý Chiều Dương cũng cúi đầu nói:

"Song Vương đã lâu không gặp"

Hai bên giải quyết hiểu lầm xong thì đã nói chuyện bình thường, nhưng Minh Nguyệt rất không thích Đông Xuyên và Cửu Phi Phi, Lý Chiêu Dương liền cười hỏi:

"Đông Xuyên Tướng Quân không biết ngài đang đi đâu vậy"

Đông Xuyên liền thoải mái nói:

"Ta đến chỗ Bệ Hạ hộ Vua dù sao cũng sắp phải quay về Kinh Thành,còn Vương gia ngào đang đi đâu"



Lý Chiêu Dương liền nói:

"Ta và Nguyệt Nguyệt định sẽ đi đón một người bạn"

Đông Xuyên gật đầu không hỏi gì nữa, Lý Chiêu Dương cũng gật gật đầu không hỏi nữa hai bên cúi đầu tạm biệt nhau rồi rời đi,hai người lăng không trên cây Minh Nguyệt khó chịu nhảy trên những cành cây nói:

"Tớ không có thiện cảm với tên đó chút nào"

Lý Chiêu Dương chỉ biết cười trừ với câu nói của cô bạn mình,bọn họ nhanh chóng chạy tới một chỗ có cái cây lớn thì đã thấy một người đứng đó tóc đen mắt đen thân hình mảnh mai, Lý Chiêu Dương nói:

"Đằng kia"

Cả hai nhanh chóng chạy về phía Chu Cố đang đứng, Chu Cố thấy hai người thì càm ràm:

"Nè hai cậu chậm quá rồi đấy"

Minh Nguyệt liền nói:

"Trên đường gặp vài con cá khô"

Chu Cố nghe Minh Nguyệt nói mà thắc mắc nhưng cũng bỏ qua, nhìn Lý Chiều Dương nói:

"Sinh thần vui vẻ nha, tôi và Sư Phụ đã phải vất vả lắm mới chuẩn bị được món quà này cho cậu đó"

Minh Nguyệt liền tự tin nhìn Chu Cổ nói:

"Quà của tôi mới là tuyệt nhất,cậu lấy gì so với tôi chứ"

Chu Cố mắt xẹt tia sáng với Minh Nguyệt hất cằm kiêu căng nói:

"Hứ,vậy thì đợi xem"

Lý Chiêu Dương nhìn hai người bạn vẫn thích cãi nhau như ngày nào chỉ biết cười bất lực, nhưng tâm cô lại thấy vui vẻ và hạnh phúc vô cùng "Kiếp trước mình đúng là ngu hết nói rồi, bằng hữu đều tốt như vậy mình đều bỏ qua không nghe lời khuyên của họ mà chết thảm kiếp này vẫn là thôi đi".

Cả ba liền dùng khinh công cùng nhau quay vào trong thành náo nhiệt,bọn họ theo lời của Bắc Vương đi vào một thanh lâu bà chủ của thanh lâu khi họ hỏi đến Bắc Vương thì bà ta lập tức đưa ba người ra hậu đình viện sân sau là một Ngự Hoa Viên cực kỳ đẹp Cơ Phù đã ngồi ghế đá chờ sẵn ở đó từ lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.