Chương trước
Chương sau
Lý Hạo Thiên ngạc nhiên với phản ứng của đệ đệ mình, Hàn Diệt Phong nói xong cũng một cổ nộ khí quay lưng bỏ đi Lý Hạo Thiên phải đau đầu cho chuyện này rồi.

Minh Nguyệt kéo Lý Chiêu Dương chạy ra bên ngoài Giang Thành để chơi, Minh Nguyệt vui vẻ đi trước Lý Chiêu Dương quay mặt về phía cô,Minh Nguyệt đi lùi nhìn cô nói:

"Anh Anh, tớ còn tưởng cậu sẽ không đến chứ,tớ nhớ Anh Anh chết đi được ở lại Hoàng Cung đúng là chán chết tớ rồi"

Lý Chiêu Dương nhìn Minh Nguyệt vui tươi cô cũng cười cười nhưng trong đáy mắt hiện lên vẻ ưu thương "Minh

Nguyệt là bằng hữu tốt với mình, kiếp trước luôn cho mình đủ lời khuyên cũng là vì mình mà nụ cười trên môi cậu ấy cũng dần dần biến mất, là Phong Quốc đánh hạ Bắc Hải là mình hại cậu ấy tan cửa nát nhà, cuối cùng chết thảm dưới tay Hoàng Thúc, kiếp này tôi nhất định không như vậy nữa đâu Nguyệt Nguyệt ".

Lý Chiêu Dương bước nhanh tới chỗ Minh Nguyệt, nắm lấy tay của Minh Nguyệt nở nụ cười nói:

"Nguyệt Nguyệt,chúng ta đi chơi thôi"

Minh Nguyệt hí hửng đi cùng với Lý Chiêu Dương hai người đi trên đường cười nói vui vẻ các cô nương hay công tử nào cũng đều ngoái lại nhìn Lý Chiêu Dương vì bận y phục nam tử nên người đi đường cũng nghĩ cô là nam nhân,còn Minh Nguyệt sáng láng vui tươi tóc dài màu biển nhạt được xoã ra xinh đẹp vô cùng khiến người khác nhìn vào đều phải động lòng.

Nhưng mà người đi đường khá sợ Minh Nguyệt, chỉ cần có ai nhìn Lý Chiêu Dương quá lâu Minh Nguyệt liền người đó khiến người ta chạy mất, hai người đi trên đường Lý Chiêu Dương chỉ cần nhìn vào món đồ nào lâu hơn bình thường thì Minh Nguyệt cũng lập tức vung tiền mua mà không nghĩ ngợi gì nhiều, Lý Chiêu Dương chỉ biết bất lực nhận những món đồ Minh Nguyệt mua cho.

Hai người đi chơi thỏa thích liền đi vào một tửu lâu để ăn trưa,Minh Nguyệt gọi ra một bàn đồ ăn nhìn vào đã chóng mặt, Lý Chiêu Dương cười bất lực lên tiếng:

"Nguyệt Nguyệt, hình như hơi lố tay thì phải"

Minh Nguyệt liền khịt mũi nói:

"Hưm,tớ mua cho cậu ăn đấy, nhất định phải làm cậu béo lên nào ăn đi,có muốn uống rượu không "

Lý Chiêu Dương nghe đến rượu hai mắt sáng bừng liên tục gật gật đầu,Minh Nguyệt liền hô lớn:

"Tiểu Nhị cho hai vò rượu loại nặng"

Tiểu Nhị từ trong quầy hô lớn:

"Được thôi khách quan"



Minh Nguyệt nhìn Lý Chiêu Dương tay gắp thức ăn cho cô nói:

"Anh Anh nè,chất độc trong người cậu dạo này thế nào rồi,sư phụ không có cách giải sao"

Lý Chiêu Dương lúc này hơi khựng lại nhưng sau đó cười cười nói:

"Vẫn vậy thôi, Ngoại Tổ Phụ chỉ có thể cầm chừng mà thôi người vẫn vô lực"

Minh Nguyệt hai mắt đỏ ngầu vừa tức giận vừa đau lòng nhìn cô nói:

"Anh Anh tớ nhất định không tha cho Lý Chiêu Nhi đâu, cậu yên tâm tớ nhất định đánh dập đầu cô ta"

Lý Chiêu Dương phì cười nhìn Minh Nguyệt, Tiểu Nhị lúc này mang hai vò rượu lên để trên bàn hai người nói:

"Hai vị rượu của hai vị đây,tồi nhìn hai vị dường như là người nơi khác đến có đúng không"

Minh Nguyệt gật gật đầu nói:

"Bọn ta từ kinh thành đến dạo chơi có chuyện gì không"

Tiểu Nhị liền hào sảng nói:

"Nếu hai vị là người bên ngoài đến thì phải cẩn thận đó, ở đây đừng có đắc tội với ai hết nhé"

Lý Chiêu Dương nghe vậy có chút tò mò vừa uống chén rượu vừa hỏi:

"Sao lại nói vậy"

Tiểu Nhị liền đưa mắt nhìn xung quanh rồi hăng hái kế:

" Là như này,Tổng Binh Giang Nam có một Tiểu Công Tử tên Thừa Quân cậu ta rất hống hách nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp cũng muốn giở trò, ỷ vào cha mình làm chức cao thường bắt nạt người ta lắm"

Minh Nguyệt và Lý Chiêu Dương nhìn nhau gật đầu rồi nói đa tạ với huynh đệ tiểu nhị, Minh Nguyệt có hơi khó hiều uống cạn chén rượu nói:



"Tổng Binh Giang Nam Thừa Trạch là người chính trực sao lại có cậu công tử phá hoại vậy nhờ"

Lý Chiêu Dương cười cười:

"Xinh ra trong gia đình làm quan khó tránh khỏi việc kiêu căng hống hách mà"

Minh Nguyệt hai mắt sáng bừng nói:

"Giống Lý Chiêu Nhi á hả"

Lý Chiều Dương nghe Minh Nguyệt nói thì bậc cười, lúc này bên ngoài có ồn ào do chỗ ngồi của hai người là ở tầng hai còn ngồi gần cửa sổ nên nhìn ra ngoài liền thấy bên dưới có chuyện gì.Một tên công tử y phục nhìn qua là con nhà quý tộc, bên cạnh đi theo rất nhiều nô tài, nhưng lại hách dịch với một đứa trẻ :

"Cái con nhóc từ đâu ra lại dám động vào người bồn công tử"

Cô bé đó nói:

"Xin lỗi tôi,..."

Cô bé chưa nói hết đã bị những hạ nhân bên cạnh tên đấy đẩy ra khi bọn họ định ra tay đánh cô bé, thì một lượng nước từ đâu đổ từ trên đầu đám người đó đổ xuống khiến bọn họ ướt như chuột lột,đám hạ nhân liền nhốn nháo

"Ai,ai, là ai,..."

"Ai làm ra chuyện này....."

Bọn họ nhìn quanh lúc này tên hậu vệ thân cận của tên công tử kia liếc nhìn lên cửa sổ chỗ Lý Chiêu Dương và

Minh Nguyệt đang ngồi,Minh Nguyệt ôm bụng cười không ngớt nhìn bọn họ ướt chuột, tên công tử kia có chút mất mặt với mọi người xung quanh liền nhìn tền hậu vệ thần cận tức giận nói:

"Mau dùng năng lực hong khô cho bọn họ đi"

Tên hậu vệ thân cận liền làm theo lời của hắn ta, sử dụng linh lực giúp đám hạ nhân hong khô y phục rồi cùng tên công tử kia đi vào trong tửu lâu, Lý Chiêu Dương liền nhìn Minh Nguyệt nói:

"Hậu vệ đó cũng có linh lực"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.