Lý Chiêu Dương nghe tên lính đó nói vậy nhìn qua Hàn Diệt Phong thấy hắn đang bắt đầu nổi điên, nên cô nhìn đám lính cười nói:
"Từ nhỏ đôi mắt của ta đã xấu xí, bên trong nhăn nheo,hốc mắt lồi lõm không biết các vị quan gia thật sự muốn nhìn sao"
Những binh lính đó nghe xong không biết tưởng tượng ra cái gì, nhưng lông tơ đều dựng đứng dù sao họ cũng là nam nhân chỉ muốn nhìn mỹ nhân chứ không phải yêu quái.
Tên quan binh liền nói:
"Được rồi, các ngươi đi đi"
Lý Chiêu Dương nghe vậy quay sang Hàn Diệt Phong, hắn cũng hiểu ý cô liền dìu cô đi để tránh đám quan binh đó phát hiện cô không phải người mù.
Hai người đi vào trong tìm một quán trọ để dừng chân, suốt quãng đường Hàn Diệt Phong luôn đỡ cô đi tránh bị người khác chú ý.Hai người vừa đi vào quán trọ,Hàn Diệt Phong dìu cô đến chỗ trưởng quầy để thuê phòng, bọn họ thuê một phòng vì bây giờ Lý Chiêu Dương đang giả mù nên nếu ở riêng sẽ bị nghi ngờ. Khi họ vào trong phòng Lý Chiêu Dương liền thoải mái đi lại mà không cần phải đi chậm hay e dè nữa,cô vốn che đi đôi mắt nhưng vạn vật xung quanh cô đều có thể cảm nhận rất rõ ràng hơn nữa Lý Chiêu Dương là dựa vào thính giác, vì thính giác của cô cực kỳ tốt.
Lý Chiêu Dương ngồi xuống băng vải vẫn che đôi mắt nhưng tay lại thong thả rót trà như bình thường nói:
"Hoàng Thúc có lẽ Tây Vương đã đợi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-thoi-gian-con-lai-cua-song-vuong/3585359/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.