Lý Chiêu Dương liền tiến tới gần chỗ của Tô Lý, Hàn Diệt Phong lo lắng lên tiếng:
"Anh Anh cẩn thận"
Cô không có phản ứng gì nhiều chỉ nhìn Tô Lý đang ôm Tô Hàn,cô nở nụ cười quen thuộc nói:
"Tô Đại Tướng Quân, ngài trước lúc chết có muốn làm chuyện gì không"
Nhất Quỷ và Nhị Quỷ có hơi giật mình nhìn Lý Chiêu Dương nghĩ " Tới rồi Ác ma của chiến trường có thể ra tay giết bất kỳ ai mà không hề nương tình ". Hàn Diệt Phong nghe được suy nghĩ của Nhất Quỷ và Nhị Quỷ liền liếc mắt nhìn hai người,Nhất Quỷ và Nhị Quỷ liền không dám nghĩ ngợi lung tung hay gì nữa.
Tô Lý nhìn cô bé chỉ cỡ 14 tuổi trước mặt y phục màu tím nhạt,đôi mắt có màu tím đậm,mái tóc dài màu tím rất đậm,ba nốt ruồi lệ kéo dài theo hình cung ở đuôi mắt. Tô Lý nhìn liền nhận ra cô là ai cất tiếng:
"Song Vương trăm nghe không bằng một thấy,rất vinh hạnh được gặp"
Cô liền cười cười nói:
"Tô Đại Tướng Quân nghe danh đã lâu rất vinh hạnh được gặp vậy không biết mong muốn cuối cùng của Tô Đại
Tướng Quân sau khi bại trận là gì vậy"
Tô Lý liền cười khổ nhìn Tô Hàn nói:
"Muốn chém muốn giết tùy các người, nhưng hãy tha cho đệ đệ ta,đệ ấy không có lỗi trong chuyện này "
Lý Chiêu Dương liền hỏi lại:
"Tô Đại Tướng Quân chắc chắn là không cầu được sống sao"
Tô Lý đôi mắt hiện lên vẽ tuyệt vọng đáp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-thoi-gian-con-lai-cua-song-vuong/3585346/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.