Chương trước
Chương sau
Lý Chiêu Dương nhìn những thứ này mà thở dài, cô xoay người tìm những thứ khác thì phát hiện trên bàn cạnh những cái rương có một cái hộp nhỏ, Lý Chiêu Dương tiền tới mở cái hộp đó ra, Hàn Diệt Phong cũng đứng ngay đằng sau, trong chiếc hộp có rất nhiều thư, Lý Chiêu Dương run rẩy cả người khi thấy những bức thư này, Hàn Diệt Phong nhìn cô lo lẳng muốn hỏi nhưng đã nghe được suy nghĩ của cô " Tìm thấy rồi, mình tìm được rồi,haha-ha, nếu như đời trước mình phát hiện ra chuyện này sớm hơn, mớ thư từ này là gửi cho Lâm Hiếu Thiên,vốn dĩ chúng ở đây là vì Lâm Hiếu Thiên luôn cần thận, luôn chừa đường lui cho bản thân hắn,nếu như mình kiếp trước không ở lại chốn Đông Cung chỉ để tranh sủng với Lý Chiêu Nhi, thì Phong Quốc sẽ không rơi vào tình cảnh nước mất nhà tan." "Nếu đời trước mình chịu suy nghĩ, thì Lý Chiêu Nhi mãi mãi không có cơ hội hủy đi Phong Quốc."

Lý Chiêu Dương run rẩy ôm chặt mớ thư từ trong lòng,trong đầu khẳng định " Lý Chiêu Nhi,đời này cô có thể có được sự yêu mến của tất cả mọi người, nhưng mà,...tôi mãi mãi không để cô làm hại đến Phong Quốc dù chỉ là một ngọn cỏ."

Hàn Diệt Phong hai mắt ngạc nhiên nhìn cô, quyền tay nắm chặt tức giận nghĩ " Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con bé." Hàn Diệt Phong đang chìm trong suy nghĩ thì Lý Chiêu Dương lên tiếng giọng cô có hơi khàn đi nói:

"Hoàng Thúc người có thể giúp con đưa những thứ này về không"

Hàn Diệt Phong nghe cô hỏi chỉ "Ừm" một tiếng, cô đứng quay lưng lại với hắn nên hắn không nhìn được cảm xúc trên gương mặt cô.Lý Chiêu Dương chỉ im lặng để thư vào trong ống tay áo sau đó quay lưng lại nhìn Hàn Diệt Phong cười nói:

"Hoàng Thúc chúng ta đi bắt người còn lại thôi"

Hàn Diệt Phong nhìn cô,mà tức giận nghĩ " Rõ ràng con đang mệt mỏi và lo lắng tại sao lại không nói ra cho ta biết con tại sao luôn tránh né ta." Hàn Diệt Phong đưa mắt nhìn cô đang bước lên các bậc thang lúc này hẳn mở to mắt những cảm xúc của hắn đều lẫn lộn, bóng lưng của cô nhìn rất cô đơn,hẳn nghĩ" Con bé đã phải gánh vác những việc gì". Hàn Diệt Phong bổng chốc nhận ra,cô rất nhỏ nhắn nếu như những gì hắn nghĩ là đúng thì hai chữ Đời Trước mà cô thường nghĩ tới chính kiếp trước của cô,vậy tại sao, cô lại ở đầy,tại sao cô lại,....

Hàn Diệt Phong mang tâm trạng khó chịu cùng Lý Chiều Dương rời khỏi Phủ Hình Bộ, Lý Chiều Dương cùng Hàn Diệt Phong đi thẳng đến Thanh Lan Phường,khi Lý Chiêu Dương vừa bước vào thì Phương Thanh đã đứng đợi sẵn đi tới,ôm cô lên khiến Hàn Diệt Phong không khỏi tức giận, nhưng hắn lại khựng lại khi thấy nụ cười của cô,hắn liền nghĩ " Hoá ra không phải là chỉ riêng mình mà con bé mới cười như vậy,con bé luôn treo lên nụ cười như vậy với bất kỳ ai". Phương Thanh khi nhìn thấy Hàn Diệt Phong thì buông cô xuống hơi cúi đầu, hành lễ:

"Thái sư"

Hàn Diệt Phong liền gật đầu gương mặt không chút biểu cảm, Lý Chiêu Dương liền cười nói:

" Đại ca, muội đến đây là để bắt người "

Phương Thanh xoa đầu cô dịu dàng nói:



"Được có phải hôm nay muội đã mệt rồi không, cứ giao lại cho ta, muội và Thái sư ngồi đây nghĩ ngơi,ta kêu ngươi đưa một ít rượu Kiêm Loan đến cho muội "

Cô nghe đến rượu Kim Loan hai mắt sáng bừng,thần tình có chút vui vẻ nói:

"Vâng"

Lúc này Thất Vi và Bát Vi từ bên trong bước ra,hai người họ phải theo dõi tên Tổng An khi hẳn tới đây hai người cũng thuận thế thả lỏng vì ở đây hẳn chỉ có chạy đằng trời. Khi thấy cô hai người liền vui vẻ chạy tới, Bát Vi hí hửng nói:

"Mẫu thân cuối cùng người cũng đến rồi"

Thất Vi cũng tiếp lời:

"Bọn con đợi người lâu lắm rồi"

Cô chỉ gật đầu nhìn hai người cười cười nói:

"Hai đứa vất vả rồi"

Cả hai người liền vui đến tận mây chỉ vì một lời khen từ cô,hai người ngoan ngoãn đứng cạnh Lý Chiêu

Dương, Hàn Diệt Phong lúc này cũng ngồi đối diện cô,Nhất Quỷ lúc này đứng sau Hàn Diệt Phong tò mò nhìn Lý Chiêu Dương hỏi:

"Vương gia tôi có một thắc mắc"



Lý Chiêu Dương nhìn Nhất Quỷ cười nói:

"Ngươi cứ việc hỏi"

Nhất Quỷ sau khi được cho phép liền hỏi nhìn Phương Thanh đang đi lên lầu hai:

"Chuyện này giao cho một người không nằm trong nội bộ liệu có ổn không"

Bát Vi liền tức giận lớn tiếng:

"Ngươi nói như vậy là nghi ngờ Đại bá bá của ta sao"

Nhất Quỷ liền vội nói:

"Không, không phải,ta chỉ là cảm thấy không an tâm, nên mới hỏi dù gì đây cũng là chuyện của Quốc gia "

Bát Vi liền nói:

"Thì đó không nghi ngờ thì là gì"

Nhất Quỷ liền đồ mồ hôi không biết phải nói gì,Thất Vi lúc này mới lên tiếng:

"Đại bá bá của bọn ta vốn dĩ là người trên giang hồ không muốn dính líu đến việc triều chính của các người, nhưng mà bọn họ có thể nói là có nghĩa khí hơn đám người trong triểu kia đấy".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.