Sau khi đưa đám thích khách đến kỳ lân vệ, an bài ổn thỏa, Lý Chiêu Dương liền quay về cung của mình để nghỉ ngơi,cô băng bó lại vết thương của mình rồi cô ngồi thẫn thờ nhìn mặt trăng qua cửa sổ ngay cạnh bàn làm việc,dạo này cứ không có công việc là cô lại ngồi thẫn thờ như một bức tượng.Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa,cô mới hồi thần thắc mắc giờ này ai còn đến đây tìm cô,cô liền đi ra mở cửa, người đứng bên ngoài khiến cô phải ngạc nhiên,sau đó là hoảng sợ,cô cố gắng không để lộ ra vẽ sợ hãi của mình, Lý Chiêu Dương mở giọng hành lễ nói:
"Thái,Thái sư,..."
Hàn Diệt Phong nhìn cô rồi nhẹ gật đầu, bước vào trong ngồi xuống bàn một cách tự nhiên, Lý Chiêu Dương đóng cửa lại,cô rất bồn chồn trong lòng,tim cô đập liên hồi có lẽ vì di chứng của kiếp trước nên cô rất sợ hãi người trước mặt, Hàn Diệt Phong liền lạnh lùng lên tiếng đôi mắt đầy sát khí của hắn liếc nhìn cô:
"Qua đây"
Lý Chiêu Dương không nói một lời ngoan ngoãn chạy qua chỗ hắn, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Hàn Diệt Phong, Lý Chiêu Dương khẽ lên tiếng:
"Thái sư"
Hàn Diệt Phong không nói không rằng,kéo cô ngồi lên đùi hắn khiến cô đỏ mặt không thôi kèm theo đó là sự sợ hãi, Hàn Diệt Phong lên tiếng:
"Gọi ta là Hoàng Thúc"
Lý Chiêu Dương hơi ngạc nhiên đây là lần đầu tiên cô và hắn ở khoảng cách gần như vậy,tim cô muốn nhảy cả ra ngoài vì sợ hãi,cô đã nghĩ "Ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoang-thoi-gian-con-lai-cua-song-vuong/3585316/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.