Tình yêu thường làm cho người ta mất hết lý trí. Điều này quả nhiên là không hề sai. Yêu nhiều khiến chúng ta càng ngày càng chìm đắm vào trong mộng mị, muôn kiếp cũng không thể nào mà thoát ra được. Hỏi thế gian tình là gì? Tại sao không muốn yêu, nhưng lý trí lại hết lần này đến lần khác đều bị con tim chi phối? Muốn yêu, nhưng lại sợ hãi yêu? Muốn buông bỏ, nhưng cớ sao lại không có cách nào buông bỏ? Phải chăng tình là mê luyến, là khổ đau?
Tình phụ tử hay họa chăng chính là tình yêu? Phụ tử yêu nhau thì sao? Đó là cảm xúc nơi trái tim, điều này khiến họ điên cuồng yêu, yêu đến quên mất bản thân mình, quên cả thân phận của mình. Đối với họ, trong tình yêu cần có một trái tim chung thủy là điều quan trọng nhất. Dù cho sông cạn đá mòn, dù cho giang sơn có đổi, vẫn đâu có hề gì?
Đôi khi, yêu chỉ đơn giản là yêu. Không pha lẫn giữa tạp chất và sự tinh khôi, chỉ có màu trắng trong thuần khiết. Đôi khi, yêu không phải là cách chiếm đoạt, cũng chẳng phải là dùng thủ đoạn để đoạt lấy, mà ta chỉ cần yêu thương và trân trọng mà thôi. Cái gì là của mình, sẽ mãi mãi là của mình. Không phải, vậy thì đừng tiếp tục mộng tưởng.