“Tôi không cần.” Với thân thủ của một sát thủ đứng đầu căn bản là không cần người bảo vệ, hơn nữa cậu đã giấu giếm thân phận của mình nên bọn cướp sẽ không đến tìm cậu làm gì.
Âu Dương Sóc nhún nhún vai: “Đây là ý của ba ba cháu.”
“….” Lấy điện thoại từ trong túi ra, Âu Dương Ngoạt không chút do dự bấm một dãy số.
“Ngoạt nhi, làm sao vậy? Có chuyện gì không?” Thanh âm phía bên kia điện thoại thật bình tĩnh cùng đạm mạc, dường như cũng không kinh ngạc khi Âu Dương Ngoạt gọi đến.
“Ta không cần.” Nói thẳng.
“Cái gì????” Đổi thành Âu Dương Thần Tu không hiểu chuyện gì.
“Ta nói ta không cần bảo vệ.” Tuy rằng cảm giác trong giọng nói có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cũng không nghiêm trọng lắm.
Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Âu Dương Thần Tu cậu không thể khống chế được chính mình. Lúc này, Âu Dương Ngoạt giống như một thiếu niên 17, 18 tuổi bình thường.
“Vì sao? Ta muốn biết lý do.”
“Ta không muốn người lạ lúc ẩn lúc hiện ở bên cạnh mình.” Này tuyệt đối là lời nói thật lòng.
“Vậy…ta sang đó cùng ngươi.” Trong giọng nói tại sao lại cảm thấy có ý trêu tức.
Lửa giận trong lòng bốc lên: “Ta tình nguyện tự sát.”
“Ha hả, muốn ta không đến cũng được, nhưng mà chuyện bảo vệ là ngươi phải đồng ý.” Trong giọng nói mang theo ý cười, Âu Dương Thần Tu biết Âu Dương Ngoạt là đang giận lẩy. Bất quá, đây là lần đầu tiên nói chuyện mà hắn không thua Âu Dương Ngoạt, tâm lý sảng khoái một trận.
Lúc này một người phụ nữ bưng trà cụ tiến vào, sau khi pha trà cho Âu Dương Ngoạt cùng Âu Dương Sóc thì rời đi.
Về phần vấn đề bảo tiêu, Âu Dương Sóc tin tưởng hai cha con họ có thể đàm phán tốt, cho nên hắn nhàn nhã ngồi một bên uống trà.
“…Nếu ta nói thân thủ bọn họ còn không bằng ta.” Sau khi trầm mặc một lúc, Âu Dương Ngoạt nói ra một câu khiến người ta tức chết không thôi.
“Phốc ~ ~ ~” Âu Dương Sóc đáng thương, bởi vì Âu Dương Ngoạt nói một câu kiêu ngạo như thế làm hắn kích động đến nỗi không hề có hình tượng đem nước trà trong miệng phun thật xa.
Bọn họ mặc dù không ở trong tộc, thế nhưng bồi dưỡng nhân tài cũng không hề kém, so với những phân gia khác Âu Dương Sóc có thể tự tin bọn họ không có một người thua kém, mà những người phụ trách bảo vệ, thân thủ của bọn đều là đứng đầu. Cho nên loại thiếu gia như Âu Dương Ngoạt lại tự tin là thân thủ của mình còn tốt hơn thủ hạ, Âu Dương Sóc làm sao không kích động.
“….” Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó mới truyền đến âm thanh của Âu Dương Thần Tu: “Vẫn không được.”
“Ngươi! Đùa giỡn ta phải không?” Âu Dương Ngoạt bị chọc giận, sau đó cũng không quan tâm trên tay cầm cái gì, nâng tay ném thật xa.
‘Bốp’ một tiếng giòn vang, điện thoại cách đó mấy thước đã biến thành mấy khối.
Không nói gì chuẩn bị đứng dậy rời đi, Âu Dương Sóc ngồi đối diện lại lên tiếng: “Vệ sĩ của ngươi ở bên ngoài, bọn họ sẽ đưa ngươi đi xem biệt thự. Nhưng mà hy vọng ngươi ở lại đây, tương đối mà nói thì nơi này an toàn hơn so với bên ngoài.”
Hướng Âu Dương Ngoạt kiêu ngạo nói, Âu Dương Sóc liền quyết định không dễ dàng thả cậu đi, hắn sẽ dùng mọi cách để lưu cậu lại. Mặc dù lời hắn nói có thể chọc giận cậu, bởi vì đàm phán với Âu Dương Thần Tu thất bại cho nên vệ sĩ sẽ theo kế hoạch đi theo bảo hộ cậu.
Nghe Âu Dương Sóc nói, Âu Dương Ngoạt cũng hiểu tình huống hiện tại, đi không được mà ở cũng không xong, trong lòng phiền muộn không thôi.
“Điện thoại, gọi Âu Dương Thần Tu.” Tuy rằng trong lòng đại hoả nhưng Âu Dương Ngoạt khống chế rất tốt, ngôn ngữ lãnh đạm khiến người nghe không cảm thấy cậu tức giận, chẳng qua tức giận này cậu lưu trữ để lát nữa phát tiết.
“A, A, A?” Tư duy Âu Dương Ngoạt biến hoá quá nhanh, làm Âu Dương Sóc không theo kịp, một lát sau mới hiểu là cậu muốn làm gì.
Lấy điện thoại ra bấm số Âu Dương Thần Tu, sau đó giao cho Âu Dương Ngoạt, còn không quên dặn dò: “Này, Âu Dương Ngoạt, cháu kiềm chế chút nha, điện thoại này là tâm can bảo bối của chú, lát nữa cháu có tức giận lão ba thì cũng đừng lấy nó ra mà phát tiết a.”
Không để ý Âu Dương Sóc ở một bên dong dài, Âu Dương Ngoạt cầm lấy điện thoại, vừa vặn lúc Âu Dương Thần Tu bắt máy. “Này.”
“Ngươi ngắt điện thoại?” Âu Dương Thần Tu hỏi.
“Không có, ném đi rồi.”
“…Ngươi.” Âu Dương Thần Tu đang chuẩn bị nói tiếp đã bị Âu Dương Ngoạt cắt ngang.
“Chúng ta mỗi người nhường một bước, chỉ cần chứng minh thân thủ bọn họ không bằng ta, như vậy từ nay về sau bọn họ không được theo ta đến trường, chỉ có thể ở nhà, thế nào?” Âu Dương Ngoạt thế này đã là nhượng bộ.
Bên kia trầm mặc một lúc mới truyền đến âm thanh Âu Dương Thần Tu: “Hảo, ta đồng ý. Điện thoại tự ngươi mua hay là ta mua cho ngươi?” Cái này rất trọng yếu, mất liên hệ là chuyện rất phiền phức.
Tính toán tiền trong ví, khi đi cậu quên mang theo tiền, cho nên tiền mặt căn bản không còn bao nhiêu, lại không tiện mở miệng hỏi Âu Dương Thần Tu. “Ngươi mua.”
“Hảo.” Không biết tại sao, Âu Dương Ngoạt nghe giọng nói Âu Dương Thần Tu bên kia mang theo một chút cao hứng.
“Bảo Âu Dương Sóc nghe điện thoại, ta có việc giao cho hắn.” Nói đến đến đây, giọng nói Âu Dương Thần Tu đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Ân.” Đưa điện thoại cho Âu Dương Sóc. “Bảo chú nghe điện thoại.”
“A!!! Tâm can của ta. Bảo bối của ta. Âu Dương Ngoạt, tên tiểu tử thúi này, cháu không thể đưa cho chú nhã nhặn một chút không được sao?” Mặc kệ Âu Dương Sóc rống giận ở phía sau, Âu Dương Ngoạt ra bên ngoài chờ đợi khiêu chiến.
Không biết Âu Dương Thần Tu nói gì với Âu Dương Sóc, nhưng mà Âu Dương Sóc rất nhanh từ trong phòng đi ra. Sau đó dẫn Âu Dương Ngoạt đến một gian phòng khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]