Chương trước
Chương sau
Có người đột nhiên xông vào, hai cha con giống như cũng không cảm thấy bị quấy rầy chuyện tốt. Làm bộ như không phát hiện, bọn họ hoàn toàn không để ý tới người phụ nữ sắp mất khống chế kia.

Sau lần thứ hai đạt tới cao trào trong cơ thể Âu Dương Ngoạt Âu Dương Thần Tu mới lưu luyến rời khỏi, bố thí tầm mắt cho người phụ nữ đứng ngoài cửa. Đúng! Là bố thí, nếu có thể, Âu Dương Thần Tu căn bản không muốn đặt tầm mắt mình lên bất cứ chỗ nào của cô ta. (Dung: tg dùng từ wá chuẩn mà)

Âu Dương Ngoạt nằm trong ngực Âu Dương Thần Tu, đôi mắt bình tĩnh nhìn người phụ nữ vừa xông vào. Cậu nhíu mày hỏi Âu Dương Thần Tu. “Cô ta chính là đối tượng kết hôn hôm nay của ngươi?” Người phụ nữ trước mặt này, không phải Dương Hân thì là ai.

Ánh mắt chán ghét dời khỏi người Dương Hân, Âu Dương Thần Tu cúi đầu sủng nịch sửa sang lại phần tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp trên trán bảo bối rồi mới trả lời. “Đúng mà cũng không đúng. Hôm nay đúng là cô ta kết hôn, bất quá đối tượng kết hôn của cô ta không phải ta.” monganhlau.wordpress.com

“Âu Dương Thần Tu! Anh có ý gì?” Không đợi Âu Dương Ngoạt nói gì, Dương Hân đã bắt đầu gào thét.

Không trả lời cô ta, Âu Dương Thần Tu chỉ vỗ tay, không bao lâu vệ sĩ liền xuất hiện tại cửa. “Đưa cô ta xuống lầu đi.”

“Vâng.” Không chút do dự, hai vệ sĩ lập tức kéo Dương Hân không kịp phản ứng đi xuống lầu.

Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Thần Tu thở dài. “Ta sẽ cho ngươi biết tất cả, bất quá ta hy vọng lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô ta nói cái gì, cũng xin ngươi nhất định phải tin ta.” Giờ khắc này, biểu tình Âu Dương Thần Tu ngược lại vô cùng nghiêm túc.

“Được!” Cậu có thể hoài nghi bất cứ kẻ nào, nhưng lại có thể vô điều kiện tin tưởng e rằng chỉ có mình Âu Dương Thần Tu. Điểm này Âu Dương Thần Tu cũng không biết, Âu Dương Ngoạt cũng sẽ không nói cho hắn biết.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ Âu Dương Thần Tu mới ôm Âu Dương Ngoạt xuống lầu. Mà lúc này Âu Dương Bạc Tang cũng đã đến, ông ngồi trên ghế sofa phòng khách và đối diện chính là cô dâu nổi giận đùng đùng — Dương Hân.

Âu Dương Thần Tu một thân sơ mi quần tây, ôm Âu Dương Ngoạt một thân áo ngủ mỏng manh từ từ xuống lầu. Âu Dương Bạc Tang vừa thấy Âu Dương Ngoạt vẻ mặt ửng hồng và toàn thân xụi lơ, thậm chí còn phải được ôm xuống liền biết vừa rồi bọn họ ở trên lầu làm chuyện gì.

“Hai người là cha con!” Không đợi Âu Dương Bạc Tang lên tiếng, Dương Hân kích động lên tiếng trước. Cô nhìn Âu Dương Ngoạt trong ngực Âu Dương Thần Tu, trong mắt lóe ra thù hận và ghen tị.

“Chúng ta đều rõ ràng nên không cần cô nhắc nhở.” Nói thật ra, nếu không phải vì cần thiết, hắn nhất định sẽ không để người phụ nữ này xuất hiện trước mặt hắn dù chỉ một phút.

Dương Hân nhìn Âu Dương Ngoạt, độc miệng nói. “Mày cho là hắn yêu mày sao? Hắn vẫn luôn lừa mày , trước kia hắn đối xử với mày thế nào? Tại sao đột nhiên lại tốt với mày? Chẳng lẽ mày không nghi ngờ?”

Âu Dương Ngoạt không nói gì, cậu chỉ ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu. Cậu không cần trả lời cô, cũng không cần nghi ngờ, cậu chỉ cần đợi Âu Dương Thần Tu chính miệng trả lời là được.

“Ta thừa nhận lúc đầu tiếp cận ngươi, đối xử tốt với ngươi là có mục đích. Ta không thích người khác chống đối ta, cũng không cam lòng ngươi đột nhiên thay đổi. Nhưng xin ngươi tin ta, sau khi sống cùng ngươi một thời gian tại Nhật Bản ta liền đánh mất suy nghĩ này. Ta thật lòng muốn đối tốt với ngươi!” Đây là lúc phải nói rõ cho nên Âu Dương Thần Tu quyết định thành thành thật thật thừa nhận.

“Ừm.” Đối xử tốt hoặc xấu với một người, quả thật có thể ngụy trang. Nhưng thật tình thì rất khó để ngụy trang. Cậu không phải kẻ ngốc, ngược lại trực giác của sát thủ còn nhạy bén hơn người bình thường. Sống chung với nhau lâu như vậy, Âu Dương Thần Tu rốt cuộc thật tình hay giả ý trong lòng Âu Dương Ngoạt rõ hơn ai hết.

“Hắn đang lừa mày!” Thấy thái độ Âu Dương Ngoạt như vậy, Dương Hân gần như là thét lên.

“Tại sao tôi phải tin cô? Tại sao tôi phải tin một người đã từng muốn giết mình?” Thanh âm Âu Dương Ngoạt có chút khàn khàn, cậu lãnh đạm nhìn Dương Hân giống như bị điên kia.

Ý thức được gì đó, Dương Hân kinh ngạc hỏi. “Mày khôi phục?” Đúng a, thái độ và ngữ khí Âu Dương Ngoạt bây giờ một chút cũng không giống một đứa trẻ tâm trí không đầy đủ.

Xoay người tìm vị trí thoải mái trong ngực Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tao có thai và cha đứa bé chính là người đàn ông đang ôm mày!” Dương Hân nhìn Âu Dương Bạc Tang vẻ mặt sửng sốt bên cạnh nói tiếp: “Mày hỏi thử xem, trong lúc ông nội mày mang mày về Anh cha mày đã làm gì với tao.”

Cánh tay trên eo siết chặt, Âu Dương Ngoạt biết Âu Dương Thần Tu có phản ứng với lời nói Dương Hân.

Âu Dương Thần Tu đối diện tầm mắt Âu Dương Ngoạt, tuy gương mặt anh tuấn lúc này vẫn không có bất cứ biểu tình gì, nhưng Âu Dương Ngoạt có thể cảm giác được hắn bất an. “Hôm đó ta say rượu, nhìn lầm cô ta thành ngươi…” Âu Dương Thần Tu còn muốn nói gì đó, chỉ là Âu Dương Ngoạt không muốn nghe tiếp. Cậu quay đầu, chôn mặt vào ngực Âu Dương Thần Tu. Vươn hai tay, ôm chặt lấy eo hắn. Hành động thân mật này, là đang an ủi hắn, cũng như thể hiện sự khoan dung của Âu Dương Ngoạt với Âu Dương Thần Tu. (Dung: có được Ngoạt nhi là phúc của Thần Tu a)

Ngươi không cần phải lộ ra ánh mắt bất an như vậy. Ôm Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt nói thầm trong lòng như thế. Cho dù lúc đó cậu không ở đây, không thấy được chuyện đã xảy ra, nhưng cậu vẫn tin tưởng Âu Dương Thần Tu thật tâm. Sai thì vẫn là sai thôi, có truy cứu cũng chẳng được ích lợi gì. Nếu chỉ là ngoài ý muốn, bao dung một chút là được không phải sao.

Cho nên Dương Hân a, nếu ngươi muốn dùng phương thức này để gây hiểu lầm giữa bọn họ thì sai lầm lớn. Với người khác may ra thành công, nhưng với Âu Dương Ngoạt thì khó mà thực hiện. Từ đầu đến cuối, cậu không hề nghi ngờ Âu Dương Thần Tu. Cậu có thể bao dung, có thể bỏ qua tất cả những việc làm của Âu Dương Thần Tu, bởi vì cậu đã sớm lựa chọn tin tưởng Âu Dương Thần Tu…

Âu Dương Thần Tu vui sướng hôn trán cậu. Vào lúc này, Âu Dương Bạc Tang lại mở miệng: “Tu…”

“Đứa bé đó không phải con của con!” Âu Dương Thần Tu biết Âu Dương Bạc Tang muốn nói gì, hắn ngẩng đầu, đôi mắt vốn ôn nhu trong khoảnh khắc trở nên lãnh khốc. Tầm mắt đảo qua Âu Dương Bạc Tang, sau đó dừng trên người Dương Hân. Ánh mắt lạnh như băng khiến cô đánh cái rùng mình.

“Anh…anh…có ý gì?” Tuy cô đã bắt đầu sợ Âu Dương Thần Tu, bất quá sức mạnh tình yêu đúng là không đoán trước được. monganh

lau.wordpress.com

“Đừng lấy người khác đến giả mạo tôi! Trước không nói không phải, cho dù là phải, cô và nó cũng sẽ không vào được nhà này!” Quả thực là trò cười, khi Ngoạt nhi được thừa nhận là người thừa kế Bổn gia, hắn đã sớm chuẩn bị tất cả.

“Tu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Càng ngày càng không rõ Âu Dương Thần Tu muốn nói gì, Âu Dương Bạc Tang nhịn không được truy hỏi.

“Con nói rồi, người thừa kế Bổn gia vĩnh viễn chỉ có mình Ngoạt nhi! Vì tránh một ít chuyện không cần thiết có thể xảy ra hoặc uy hiếp đến tư cách người thừa kế của Ngoạt nhi, con đã sớm làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh.” Những lời này giống như ném một quả bom vào mặt hồ yên ả, trong nháy mắt mọi người có mặt đều kinh hãi, ngay cả Âu Dương Ngoạt cũng lập tức mở mắt. (thắt ống dẫn tinh thời gian quá lâu sẽ bị vô sinh vĩnh viễn)

“Mày…mày…!!” Âu Dương Bạc Tang lập tức nhảy dựng lên, ông tức giận đạp Âu Dương Thần Tu, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, ngực mãnh liệt phập phồng, xem ra câu nói vừa rồi của Âu Dương Thần Tu làm ông tức giận không nhẹ. (ôi anh Tu ơi ~ ~ ta phục anh sát đất) (Dung: 100điểm cho anh Tu~♪♪♪)

Không chút do dự đoạn tuyệt khả năng sinh dục của bản thân, tin tức này đã chứng minh địa vị Âu Dương Ngoạt quan trọng cỡ nào trong lòng hắn!

Mắt thấy Âu Dương Bạc Tang bị tức đến thở không ra hơi, Âu Dương Thần Tu vẫn bất vi sở động như cũ. Thậm chí còn không hề cảm thấy tội lỗi, hắn thản nhiên nhún nhún vai, ngữ khí lạnh nhạt nói: “Chính là như vậy!”

Cho dù tức giận Âu Dương Bạc Tang cũng không mất đi lý trí. Ông nghĩ nghĩ rồi nói: “Mày có chắc chắn trăm phần trăm giải phẫu thành công?” Nói cách khác, nếu không thành công, vậy đứa bé trong bụng Dương Hân rất có thể là của hắn.

“Không có khả năng!” Âu Dương Thần Tu trảm đinh tiệt thiết phủ định giả thuyết Âu Dương Bạc Tang. Sau khi xảy ra quan hệ với Dương Hân, vì tránh loại phiền toái này, Âu Dương Thần Tu đã đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chứng minh, giải phẫu tuyệt đối thành công. Nếu lúc đó kết quả giải phẫu thất bại, hắn làm sao có thể để cô ta mang thai, Dương Hân nhất định đã không còn mạng sống đến bây giờ. Bởi vì Âu Dương Thần Tu đã sớm nhìn Dương Hân không vừa mắt.

“…” Âu Dương Bạc Tang đã không còn gì để nói, ông cũng không muốn tiếp tục ở đây nghe nữa, bởi tim ông đã không còn chịu nổi đứa con bất hiếu Âu Dương Thần Tu này. “Tao mặc kệ!” Âu Dương Bạc Tang tức giận vung tay, dứt khoát nhấc chân rời khỏi biệt thự. Thôi, thôi, hai cha con mày muốn làm gì thì làm đi, chỉ cần không hủy đi Bổn gia này là được.

Nhìn bóng dáng cha mình rời đi, trên mặt Âu Dương Thần Tu treo lên nụ cười thắng lợi, đôi mắt lóe ra tính toán, bị Âu Dương Ngoạt tình cờ ngẩng đầu bắt gặp. Hắn cố ý, cố ý ngã bài trước mặt Âu Dương Bạc Tang, mượn cơ hội này bỏ đi một quyền lựa chọn của ông.

“Không…không có khả năng… Nhất định là sai chỗ nào đó…nhất định…” Nghe đối thoại Âu Dương Thần Tu vừa rồi, Dương Hân gần như bị đả kích trước nay chưa từng có, cô không ngừng lẩm bẩm. “Anh rõ ràng đồng ý kết hôn với em, anh rõ ràng nói qua.”

“Tôi đã nói qua, hơn nữa còn giúp cô thực hiện không phải sao. Tôi nói cử hành hôn lễ, nhưng tôi không có nói là tôi cử hành hôn lễ với cô. Từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô nhất sương tình nguyện mà thôi.” Lời nói Âu Dương Thần Tu tựa như lưỡi dao sắc bén không ngừng cắt vào lòng cô. Thái độ vô tình kia, càng thêm kích thích Dương Hân đã gần như điên cuồng.

“Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Rốt cuộc em có gì sai? Tại sao anh lại chọn nó? Hai người là cha con a! Tại sao?” Lúc này, Dương Hân gần như không thể khống chế bản thân. Cô điên cuồng thét chói tai, nước mắt thì không ngừng rơi xuống.

Âu Dương Ngoạt vốn mệt mỏi muốn ngủ, ngay cả Dương Hân tranh cãi ầm ĩ cũng không ảnh hưởng đến cậu. Tuy cậu không ngại, nhưng Âu Dương Thần Tu ngược lại vô cùng khó chịu. Hắn nhíu mày, che lỗ tai bảo bối trong ngực, sau đó hạ giọng nói với Dương Hân: “Có gì sai? Cô có cần tôi nhắc không?” Lúc này, Les và Địch Mễ đột nhiên xuất hiện, đặt một phần văn kiện trước mặt Dương Hân. monganhlau.wordpress.com

“Cô cho là những chuyện cô làm không để lại bất cứ dấu vết nào sao? Sai khiến Trần Hải Đường, giúp đỡ Trần Lỗi, uy hiếp Hà Tề..v..v.. Cô thật sự nghĩ rằng tôi tra không được?” Càng tức giận Âu Dương Thần Tu lại càng bình tĩnh. Người bên cạnh hắn biết, Âu Dương Thần Tu lúc này mới là đáng sợ nhất. Bởi vì ngươi không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không thể dự đoán được kế tiếp hắn sẽ làm gì. Biết rõ thủ đoạn của hắn, biết rõ hắn sẽ trả thù mà hình thành bóng ma, dần dần bào mòn thần kinh căng thẳng, muốn trốn cũng trốn không thoát, muốn tránh lại không có chỗ để tránh. Loại sợ hãi này không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.