Chương trước
Chương sau
Hai cha con ở trong câu lạc bộ chơi đến bất diệc nhạc hồ, hoàn toàn không thèm để ý tới những người xung quanh hai mắt sáng lên nhìn bọn họ.



Trong câu lạc bộ có mở hệ thống sưởi, sau một lúc vận động thì cơ thể bắt đầu nóng lên, lòng bàn tay Âu Dương Ngoạt đổ mồ hôi cực kỳ khó chịu. Hai người đã chơi năm ván, kết quả là 3 – 2, nghiêng về Âu Dương Thần Tu.

“Ta muốn đi toilet.” Vì để đảm bảo xúc cảm, cậu quyết định đi rửa tay.

“Đi đi, ta chờ ngươi! Toilet ở bên phải lối vào, nhanh quay lại.” Ván thứ sáu vừa mới bắt đầu, Âu Dương Thần Tu nghe cậu nói như vậy liền đem bóng bỏ trở lại vào máy.

“Đã biết.” Gật gật đầu, Âu Dương Ngoạt chạy hướng cửa ra vào.

Thấy chỉ còn lại một mình Âu Dương Thần Tu, vài cô gái mạnh dạn đến gần, nhưng mà Âu Dương Thần Tu cũng chỉ hờ hững qua loa vài câu rồi không để ý tới nữa.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Âu Dương Ngoạt quay lại, dựa theo bài học kinh nghiệm từ hai lần Âu Dương Ngoạt bị bắt cóc trước, Âu Dương Thần Tu thận trọng đi đến toilet tìm người.

Đi chưa được mấy bước Âu Dương Thần Tu liền thấy Âu Dương Ngoạt đang đứng chỗ lối rẽ vào toilet, bên cạnh còn có một người đàn ông quần áo sang trọng.

Người đàn ông vui cười, dường như đang nói cái gì với Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Ngoạt tuy rằng gương mặt không có biểu hiện gì, nhưng Âu Dương Thần Tu biết cậu đang khó chịu.

Lúc này Âu Dương Ngoạt quay đầu, thấy Âu Dương Thần Tu tới tìm mình, không đợi người đàn ông kia nói thêm gì nữa, cậu liền đi về phía Âu Dương Thần Tu.

“Sao vậy?” Chờ Âu Dương Ngoạt đến gần, Âu Dương Thần Tu nhìn thoáng qua người đàn ông kia, sau đó quay lại nhìn cậu hỏi.

“Một tên chán sống.” Âu Dương Ngoạt trong lòng khó chịu. Nhớ lại trước kia khi cậu là sát thủ, lấy việc giết người làm niềm vui thì không ai dám đến gây chuyện với cậu. Còn bây giờ thì ngược lại, không làm sát thủ, cậu muốn từ bỏ bản tính thích giết người, thế nhưng lại có khối người đến trêu chọc cậu.

Trong học viện gặp một tên, bây giờ ra ngoài chơi gặp thêm một tên nữa!

Nghe cậu nói vậy, ánh mắt Âu Dương Thần Tu lần thứ hai chuyển đến trên thân người đàn ông kia. Lúc này, người đàn ông kia vẫn nhìn chằm chằm Âu Dương Ngoạt, cảm nhận được ánh mắt Âu Dương Thần Tu, hắn thu hồi tầm nhìn từ trên người Âu Dương Ngoạt, bắt đầu đánh giá Âu Dương Thần Tu.

Âu Dương Thần Tu là người song tính, đương nhiên biết cái loại ánh mắt người này nhìn Âu Dương Ngoạt đại biểu cho cái gì.

Lúc này, người đàn ông kia đi về phía hai người. “Xin chào! Tôi là Đằng Điền Tùng.” Sau khi hướng Âu Dương Thần Tu giới thiệu xong, lại nhìn Âu Dương Ngoạt nói: “Nói thẳng ra là tôi xem trọng tình nhân của anh.”

Nghe lời hắn nói, Âu Dương Thần Tu nguy hiểm híp mắt. “Rồi sao?”

“Tôi muốn anh tặng em ấy cho tôi.” Không thèm để ý tới khí tức nguy hiểm Âu Dương Thần Tu, Đằng Điền Tùng kiêu ngạo tuyên bố.

Âu Dương Ngoạt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Âu Dương Thần Tu, lại quay qua nhìn Đằng Điền Tùng, trong lòng cười lạnh, gần đây người ngu ngốc xem ra rất nhiều!

“Ngoạt nhi, muốn về chưa?” Không trả lời Đằng Điền Tùng, Âu Dương Thần Tu nhìn Âu Dương Ngoạt đứng bên cạnh hỏi.

“Hừ! Tâm tình không có, không về thì ở đây làm gì.”

“Vậy Ngoạt nhi ra ngoài chờ trước đi, một lát ta ra sau.” Sủng nịch xoa mặt cậu, Âu Dương Thần Tu cười nói.

Không rõ hắn muốn làm cái gì, Âu Dương Ngoạt vẫn ngoan ngoãn đáp ứng: “Ừ.”

Thay đổi giày, Âu Dương Ngoạt ngồi ở khu nghỉ ngơi bên ngoài câu lạc bộ, khoảng mười phút sau thì thấy Âu Dương Thần Tu đi ra.

“Áo khoác ngươi đâu? Tại sao không thấy?” Hắn vừa ra tới Âu Dương Ngoạt liền chú ý, tuy rằng Âu Dương Ngoạt cũng đoán ra được chuyện phát sinh bên trong, nhưng nhìn bộ dáng Âu Dương Thần Tu, quả thật rất khó tưởng tượng hắn sẽ làm vậy.

“Ô uế, ta ném vào thùng rác rồi.” Âu Dương Thần Tu dường như không có việc gì trả lời.

Quả nhiên! “…Ngươi làm gì tên ngu ngốc đó vậy?”

“Ngoạt nhi đau lòng?” Vẻ mặt Âu Dương Thần Tu rõ ràng trở nên lạnh hơn.

“…Âu Dương Thần Tu, sáng nay ta đã nói rồi, nếu như ngươi muốn rèn luyện thân thể có thể nói ra, không cần quanh co lòng vòng.”

“Ngoạt nhi thật là không biết kính già yêu trẻ!” Âu Dương Thần Tu cúi đầu khẽ cắn vành tai cậu nói, hô hấp phun lên mặt Âu Dương Ngoạt, khiến cậu lập tức đỏ mặt.

“Ngươi thật sự muốn biết?” Nhìn cậu đỏ mặt lườm mình, Âu Dương Thần Tu trêu tức cười cười hỏi.

“Tò mò.”

“Ha hả, kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ là tháo vài cái khớp xương trên tay hắn thôi.” Âu Dương Thần Tu trên mặt mỉm cười, nhưng ý cười lại không hề xuất hiện trong đáy mắt.

Giờ phút này Âu Dương Ngoạt đột nhiên cảm thấy, so với cậu, có lẽ Âu Dương Thần Tu mới là người đáng sợ nhất…

**********

Sáng nay Âu Dương Thần Tu chưa ăn gì đã cùng Âu Dương Ngoạt đến câu lạc bộ bowling, cho nên bây giờ Âu Dương Ngoạt và Âu Dương Thần Tu đang ngồi trong một nhà hàng ăn điểm tâm.

Từ sau khi đến Nhật Bản Âu Dương Ngoạt liền có thói quen uống ca cao, sau đó cậu không còn uống cafe nữa. Cậu ngồi đối diện Âu Dương Thần Tu, bưng ly ca cao nóng uống say sưa.

“Nếu ta nhớ không nhầm thì học viện các ngươi trong thời gian lên lớp sẽ đóng cổng phải không? Ngươi làm sao ra ngoài được?” Âu Dương Thần Tu cử chỉ tao nhã ăn bữa sáng trước mặt, đột nhiên nghĩ đến cái gì ngẩng đầu nhìn người đối diện hỏi.

“Đúng, ngươi nói không sai.” Bưng ly uống một ngụm, ca cao ở đây mang theo hương thơm thật đặc biệt. Xem ra Âu Dương Thần Tu rất biết hưởng thụ. Từ sau lần trước cậu liền nhận ra, nhà hàng mà Âu Dương Thần Tu dẫn cậu đến không những hoàn cảnh tao nhã, mà thức ăn bên trong cũng rất ngon.

“Cho nên? Ngươi làm sao ra ngoài?”

“Làm sao ra ngoài? Ngươi hỏi vậy mà không thấy vô nghĩa sao, ta đương nhiên là từ vách tường sau học viện ra ngoài a.” mong

anhlau.wordpress.com

“…” Sau một lúc trầm mặt. “Ngoạt nhi, lần sau đừng leo tường, có chuyện gì thì gọi cho An Húc Nhiên, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết.” Nói như thế nào thì sau này cũng là người thừa kế Âu Dương gia, sao có thể giống kẻ trộm đi leo tường?!

“Ừm, đã biết.”

“Ngươi còn muốn đi chỗ nào nữa không, hay chúng ta về nhà luôn?” Âu Dương Thần Tu ăn xong, lau miệng hỏi.

“Không, ta muốn về nhà, bên ngoài rất lạnh, ta không muốn ở lâu.” Cậu cái gì cũng không sợ, chỉ mỗi sợ lạnh.

“Vậy được rồi.” Gật gật đầu, Âu Dương Thần Tu đặt tiền lên bàn. “Vậy về thôi.”

Đi thang máy xuống bãi đỗ xe, Âu Dương Thần Tu đưa Âu Dương Ngoạt về nhà. Trên đường về, Âu Dương Thần Tu cảm thấy chiếc xe hơi là lạ.

Ngồi vị trí phó lái, Âu Dương Ngoạt nhìn những chiếc xe bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, thân thể theo phản xạ bắt đầu cảnh giác. Nhưng sau đó ý thức được là do Âu Dương Thần Tu bên cạnh phát ra, liền mở miệng hỏi hắn: “Có chuyện gì vậy?”

Âu Dương Thần Tu sau khi nhìn phía trước không có xe khác hay là người đi đường mới nghiêng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt cười cười, thu liễm khí tức trên người, giống như nói đùa nói: “Ngoạt nhi, xem ra lát nữa ngươi và ta cùng nhảy xuống xe.”

Nghe Âu Dương Thần Tu trả lời, Âu Dương Ngoạt nhíu mày: “Xe bị người khác giở trò.”

“Ha hả, phanh không nhạy. Hơn nữa, tốc độ chẳng những không giảm được mà ngược lại càng lúc càng tăng.” Đến lúc này, Âu Dương Thần Tu vẫn nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không quan tâm phanh không nhạy có ý nghĩa gì.

“Biết do ai làm không?”

“Hừ! Chính là thủ hạ tên vừa rồi trong câu lạc bộ bowling coi trọng ngươi.”

“Ngươi khẳng định là hắn? Tên ngu ngốc vừa rồi là ai?” Nghe khẩu khí Âu Dương Thần Tu, cậu cảm thấy Âu Dương Thần Tu nhất định biết lai lịch tên ngu ngốc đó.

“Hắn là con trai độc nhất một lão đại nơi này.” Âu Dương Thần Tu không mặn không nhạt đáp.

“…Ngươi biết mà vẫn động thủ?” Tuy biết Âu Dương gia và hắc bạch lưỡng đạo đều có lui tới, nhưng lấy tính cách Âu Dương Thần Tu mà nói, hắn chắc chắn không phải là người tùy tiện rước lấy phiền toái.

“Là hắn động thủ trước, ta chỉ tự vệ.” Trong toilet không người, có trời mới biết Âu Dương Thần Tu nói thật hay giả.

“Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Đến đâu nhảy xe?” Khẩu khí Âu Dương Ngoạt cũng chẳng khác Âu Dương Thần Tu là mấy, một dạng chuyện không quan trọng.

“Là ta sơ xuất.” Âu Dương Thần Tu một tay nắm vô lăng, một tay nhéo nhéo mặt cậu, ánh mắt sủng nịch hiện lên một tia tàn nhẫn.

Chỉ trong ngày thứ hai Âu Dương Thần Tu đến Nhật Bản, hắn đã điều tra tình huống nơi này rõ ràng, hơn nữa Âu Dương Sóc cũng có nói qua nên hắn biết rất rõ.

Vừa rồi sau khi tên kia giới thiệu xong, Âu Dương Thần Tu liền biết hắn là con trai lão đại hắc đạo NhậtBản, cũng bởi vì thế cho nên hắn mới chỉ tháo khớp tay mà không làm gì khác.

Nhưng mà đừng tưởng rằng Âu Dương Thần Tu luôn luôn làm việc thâm độc sẽ bỏ qua cho một tên không biết tự lượng sức mình. Hắn sở dĩ không về nhà mà ở bên ngoài ăn điểm tâm chính là chờ tên đó quay lại báo thù, nhân cơ hội danh chính ngôn thuận thu thập hắn, nhưng không ngờ hắn thế nhưng lại cho người động tay động chân vào xe bọn họ.

Nhìn thấy tia tàn nhẫn chợt lóe trong mắt Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt xem kịch vui hỏi: “Thế lực của cha tên ngu ngốc kia thế nào?” Thế lực lớn đấu cùng Âu Dương Thần Tu mới phấn khích, nếu là cái loại tiểu hắc không biết tự lượng sức thì rất không có ý nghĩa.

Nghe trong giọng nói Âu Dương Ngoạt không có hảo ý, Âu Dương Thần Tu cười cười trả lời: “Không phải ngươi đã từng đến câu lạc bộ đêm rồi sao, 70% ngưu lang đếm ở đó đều thuộc sở hữu cha tên đó, còn có một số sòng bạc, quán bar, nhà hàng.”

“A, nói vậy đó là một gia tộc hắc đạo có thế lực vô vùng mạnh.” Cái này Âu Dương Ngoạt vui vẻ nha, tâm tình u ám từ sáng đến giờ lập tức chuyển thành sáng sủa.

“Ha hả, Ngoạt nhi xem ra thật vui vẻ a.” Lúc này xe bọn họ đã rời khỏi nội thành đi tới vùng ngoại thành. “Ngoạt nhi, chuẩn bị, chúng ta nhảy xuống xe.”

Âu Dương Thần Tu ấn nút tự động điều khiển, sau đó lập tức mở cửa xe, không chút do dự ôm Âu Dương Ngoạt nhảy xuống xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.